Anh Lập biết lát nữa anh mình sẽ tới, nên nhất thời đắc ý. “Anh chết chắc rồi, lát nữa anh tôi sẽ tới đây, giờ anh tôi đã là vệ sĩ thân cận của ngài Thiên rồi”
Nghe Anh Lập nói thế, mọi người đều nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt đồng tình, vệ sĩ thân cận của Sở Trung Thiên, thân phận này không hề đơn giản, sau này ở Hán Thành, gần như có thể nói là đi lại nghênh ngang.
Bọn họ đều ước có một anh trai xuất sắc như Anh Lập.
Rất nhiều người tốt bụng không quên khuyên nhủ Lý Phàm một câu: “Cậu mau đi đi, anh trai cậu ta là thuộc hạ của ngài Thiên - một nhân vật cực kỳ hung ác”
“Nếu anh dám đi, tôi sẽ tìm tới nhà anh” Anh Lập lạnh lùng nói.
Chuyện hôm nay đã làm anh mất hết mặt mũi, nếu cứ để Lý Phàm rời đi như thế, chắc chắn trong lòng anh sẽ không cam tâm.
Lý Phàm vốn không có ý định rời đi, mà ôm thái độ đùa giỡn với Anh Lập, rõ ràng lúc nãy giọng điệu anh ta hơi uy hiếp.
Anh biết, nếu không giải quyết ổn thỏa chuyện này, đối phương vẫn sẽ tiếp tục gây sự, vậy không bằng giải quyết trong hôm nay. Trần Hiểu Đồng cười chế giễu, Cố Họa Y nhìn đối phương bằng ánh mắt kỳ lạ, không hiểu tại sao trong tình cảnh này mà anh ta vẫn có thể cười?
Trần Hiểu Đồng khẽ nói: “Chú Sở có quan hệ rất tốt với anh Lý Phàm”
Cố Họa Y cũng biết Lý Phàm và Sở Trung Thiên là bạn bè, nhưng cô luôn cảm thấy mối quan hệ của họ chưa tốt đến mức độ đó.
Dù gì anh trai Anh Lập cũng là vệ sĩ thân cận của Sở Trung Thiên, chắc chắn rất được trọng dụng.
Đúng lúc này, không biết ai ở trong đám người nói người của Sở Trung Thiên tới rồi, mọi người vô thức xoay người, thấy Anh Túc là người bước xuống xe đầu tiên.
Anh Túc rất hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý này, anh ta nghênh ngang đi tới, phía sau còn có mười mấy tên đàn em.
Bưu chỉ tới đây làm cảnh, nên đeo kính đen, liếc nhìn xung quanh, lúc anh ta nhìn thấy Lý Phàm, suýt kinh ngạc đến mức làm rớt kính.
Sao cậu Lý Phàm cũng ở đây? Anh có một dự cảm không lành, chẳng lẽ chuyện này liên quan đến anh ấy?
Phải biết rằng ngay cả ngài Thiên cũng phải cung kính Lý Phàm như khách, nên anh vô thức đi sau cùng, quan sát tình hình trước đã.
“Anh, anh tới rồi” Anh Lập vội chạy tới, đưa một điếu thuốc cho Anh Túc.
Anh Túc nhận lấy điếu thuốc, ngậm trong miệng, tên đàn em phía sau cầm bật lửa châm thuốc cho anh ta.
Bưu vô thức gỡ kính xuống, định đi tới chào hỏi Lý Phàm.
Lý Phàm cũng nhận ra Bưu, nên từ tốn giơ tay lên, Bưu hiểu rõ cậu Lý không muốn bại lộ thân phận của mình, đành phải ngậm miệng lại.
Anh nhìn Anh Túc bằng ánh mắt đồng tình, chỉ có thể cầu mong anh ta tự cầu phúc cho mình.
Anh Túc lớn tiếng nói: “Là ai đã đánh em trai tôi?”
Anh Lập nóng lóng chỉ Lý Phàm nói: “Anh là anh ta, anh phải báo thù giúp em”
Lúc này Anh Túc mới dời tầm mắt nhìn Lý Phàm, anh nhìn từ trên xuống dưới, trong lòng càng khinh thường hơn, đúng như những gì em trai anh nói, chỉ là một tên nghèo hèn không có bối cảnh chỉ biết đánh đấm.
Mọi người đều nhìn Lý Phàm, tưởng anh đã chết lặng, lúc nãy anh chạy sớm một tý là được rồi, giờ muốn chạy cũng không chạy được.
“Tôi nghe nói anh khinh thường tôi đúng không?” Anh Túc lạnh mặt chất vấn.
Lý Phàm nhíu mày, anh chưa từng nói câu này, sau khi nhìn thấy dáng vẻ đạt được mục đích của Anh Lập, anh liền hiểu rõ mọi chuyện.
Để chọc giận anh trai, Anh Lập đã vu khống Lý Phàm.
Bưu không nhịn được ngăn cản Anh Túc, ngầm nháy mắt ra hiệu: “Thôi bỏ đi, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, cậu đừng để tâm đến chuyện này.”
“Anh Bưu, sao em có thể bỏ qua chuyện này được, anh ta đang khinh thường em” Anh Túc tưởng Lý Phàm không nói gì là ngầm thừa nhận, anh cũng không muốn bỏ qua như thế, cứ nghĩ anh Bưu đang đóng vai phản diện, nên vô thức đỏ mặt.
Anh Lập cũng biết Bưu là vệ sĩ thân cận của ngài Thiên, nên đứng bên cạnh châm dầu vào lửa: “Anh Bưu, không ai nuốt trôi cơn giận này cả.”
Giờ Bưu thật sự muốn nói một câu, đợi tới khi hai người biết được thân phận của Lý Phàm, thì không muốn nuốt cũng phải nuốt.
Nhưng Lý Phàm bảo anh giữ bí mật, nên anh đành phải nhẫn nhịn. “Anh Bưu, mắt anh có bị gì không, sao cứ chớp luôn vậy?” Anh Túc còn bồi thêm một câu.
Bưu không còn gì để nói, cũng chẳng muốn cứu đối phương nữa, nếu anh ta muốn tìm đường chết thì cứ việc, anh đã ám chỉ rõ ràng như thế còn nhìn không ra, dù là thần tiên cũng chẳng cứu được anh ta.
Lúc này Anh Túc mới dời mắt nhìn Lý Phàm, tay anh ta viết thành nắm đấm phát ra tiếng răng rắc: “Giờ anh quỳ xuống vẫn còn kịp”
Bưu hóa đá tại chỗ, bảo cậu Lý quỳ xuống? Anh ta muốn lật trời à?
Anh không nói chuyện hôm nay cho Sở Trung Thiên biết, anh đi theo ông ta nhiều năm như vậy, nên cũng hiểu đôi chút về suy nghĩ của ngài Thiên, nếu anh nói cho ông ta biết, chắc chắn ông ta sẽ dạy cho người sỉ nhục cậu Lý một bài học.
“Em tới đây, đây là anh Bưu, anh em của anh” Anh Túc giới thiệu Bưu với Anh Lập. Bưu nhất thời trầm mặt: “Ai là anh em của cậu, đừng có đứng đây xưng hô gần gũi như thế?” Đối phương muốn chết nhưng anh thì không, anh vội cắt đứt rũ sạch quan hệ với Anh Túc. Vẻ mặt Anh Túc hơi lúng túng, nhưng không dám đối cứng với Bưu, dù gì thân phận và địa vị cũng bày ra đó.
Anh Lập bỗng lên tiếng: “Tên kia, nếu giờ anh vẫn không quỳ xuống, thì kết cục của anh sẽ không mấy tốt đẹp”
Anh Túc vênh vang đắc ý đứng tại chỗ, đợi Lý Phàm quỳ xuống. Lý Phàm cười hỏi: “Nếu tôi không quỳ thì sao?” “Vậy anh sẽ chết” Anh Túc hừ lạnh.
Anh vô thức tiến lên một bước, chỉ cần chế ngự Lý Phàm, đến lúc đó chắc chắn anh ta sẽ quỳ xuống gọi ông nội. Lý Phàm nhìn thấu động tác của đối phương, cũng tìm được cơ hội, vung nắm đấm.
Anh Túc cảm thấy ngực mình đau nhói, lùi về sau mấy bước, nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt không dám tin, sao anh ta có thể nhìn thấu động tác của anh?
Lý Phàm cười nói: “Xem ra Sở Trung Thiên rất tín nhiệm anh, bằng không đã không dạy quyền thuật của ông ta cho anh”
Anh Túc càng nghĩ càng cảm thấy sai sai, sao đối phương lại biết quyền thuật? Sau khi nghe thấy những lời nhận xét xung quanh, sắc mặt anh cực kỳ khó coi.
Anh vốn định huênh hoang, ai ngờ lại đổi thành Lý Phàm.
Giờ trong lòng anh đang bùng lên lửa giận, không còn nghĩ tới chuyện gì khác, mà chỉ muốn trừ khử Lý Phàm.
Lúc Anh Túc định xông tới, thì nhận ra Lý Phàm bỗng biến mất, lưng anh nhất thời toát mồ hôi lạnh, quay chiếc cổ cứng nhắc, đúng lúc đối diện với nắm đấm to lớn như bao cát của Lý Phàm.
Cả người anh ta bay ra ngoài, vẽ một đường vòng cung.