"Cậu Khang, tôi thấy người này chướng mắt, không bằng anh thuận nước đầy thuyền đi." Ngô Phồn cực kỳ khó xử, lặng lẽ nói với Khang Văn Hân mấy câu.
Anh ta đã nói nhiều như vậy rồi mà Lý Phàm vẫn không bị đuổi ra ngoài thì chẳng phải sẽ thành trò hề sao. Với cả anh ta cũng không thích Lý Phàm, chỉ muốn có thể nhanh chóng đuổi Lý Phàm đi.
"Người anh không vừa mắt thì anh phải đuổi ra cho được, thế tôi nhìn anh không thuận mắt thì tôi có nên đuổi anh ra ngoài không?"
Khang Văn Hân nở nụ cười gằn, đối phương chọc ai không chọc, lại cứ trêu vào sự phụ của anh ta, đương nhiên anh ta sẽ đứng về phía sư phụ mình rồi. Anh ta liền bắt đầu gọi bảo vệ đứng ở cửa vào.
"Cậu Khang, cậu đừng nói chuyện đùa mà." Ngô Phồn không ngờ Khang Văn Hân sẽ kích động như vậy, cho là Khang Văn Hân vẫn đang nói đùa với mình. Khang Văn Hân chỉ bảo vệ sau lưng Ngô Phồn, nói: "Tôi không có nói đùa, đúng là tôi nhìn anh thấy chướng mắt" Ngô Phồn quay đầu lại thì giật nảy mình, từ lúc nào mà sau lưng anh ta lại có nhiều người như vậy. Thế này là thực sự muốn đuổi mình ra ngoài à?
"Cậu Khang, không đến mức đó chứ, tôi chỉ nói đùa chút thôi mà." Ngô Phồn cười khổ không thôi. Khang Văn Hân lại nói: "Anh nói đùa nhưng tôi nghiêm túc. Anh đừng có đi vào nữa, cút nhanh lên." Tất cả mọi người đều như mất hồn, lúc này bọn họ chỉ nghĩ đơn giản là Khang Văn Hân chướng mắt Ngô Phồn mà thôi.
Ngô Phồn vốn muốn đáp lại câu gì, lại trực tiếp bị bảo vệ đỡ đi. Trong lòng anh ta cực kỳ không cam tâm, một kẻ bình thường như Lý Phàm
không bị đuổi ra, cớ làm sao anh ta lại bị đuổi ra ngoài chứ?
Nếu chuyện này mà truyền đi, đây chẳng phải là trò cười sao, anh ta rất ấm ức. "Khiến các vị sợ hãi rồi, trước đó tôi chỉ có chút mâu thuẫn với anh ta mà thôi." Khang Văn Hân cũng nhìn ra người ở chỗ này bắt đầu phòng
Đám người thở dài một hơi, thoải mái trở lại, bọn họ còn tưởng là Khang Văn Hân sẽ thấy ai không vừa mắt là sẽ đuổi đi chứ.
Khang Văn Hân cười ngây ngô nhìn Lý Phàm, dường như muốn nói: sư phụ, con làm đúng không ạ? "Chúng ta ngồi xuống trước đã. Lý Phàm cười nói.
Lúc đầu Khang Văn Hân muốn đi qua, nhưng anh ta nhìn ra sự phụ vẫn chưa muốn bị bại lộ thân phận nên cũng tránh tiếp xúc quá gần, miễn cho người ta nhìn ra cái gì.
Ngay lúc Lý Phàm dẫn theo Trần Hiểu Đồng và Cố Họa Y ngồi lên ghế sô pha được mấy giây thì có một cậu ấm nhà giàu bưng ly rượu đi về phía Cố Họa Y.
"Người đẹp, có thể vui lòng uống một chén không?" Cậu ấm này nói xong liền bày ra dáng pose tự cho là đẹp trai nhất.
Những tư thế của anh ta trong mắt Cố Họa Y lại giống như loại phát điên vì yêu bản thân quá. Cố Họa Y khóc lóc từ chối: "Xin lỗi, tôi không biết uống rượu.
Trong lòng tên kia lạnh một chút, nhưng không có được sự cho phép của Cổ Họa Y đã ngồi luôn lên ghế sô pha. Anh ta từ từ tới gần Cổ Họa Y, lộ ra vẻ mặt đầy tình ý, làm cho người ta liếc mắt cái liền biết không thích hợp.
Lý Phàm đứng lên đổi chỗ cho Cố Họa Y, che Có Họa Y lại, cho thấy năng lực siêu cường của bạn trai. Tên nhà giàu kia sầm mặt, anh ta phải xử lý Lý Phàm trước mới được. Khóe miệng của anh ta giương lên, cầm ly rượu của Lý Phàm lên, cười
dối trá một tiếng: "Anh là chồng của Cổ Họa Y nhỉ."
Anh ta uống xong một ly, rồi nhìn thoáng qua Lý Phàm. Lý Phàm cũng một hơi cạn sạch, thản nhiên nói: "Đúng vậy." "Anh quen cô ấy thế nào?" Tên nhà giàu lại rót rượu cho Lý Phàm, hỏi.
Anh ta rất có tự tin với tửu lượng của mình, chỉ cần làm cho Lý Phàm quá chén thì sẽ không còn chướng ngại vật nữa. Nếu như ý nghĩ này của anh ta mà để Lý Phàm biết được thì Lý Phàm nhất định sẽ cười đến rụng răng.
"Không tiền trả lời" "Tửu lượng của anh thì sao. Nếu có một đám người mời rượu thì sợ là tửu lượng của anh không kiên trì nổi"
Sau khi uống không biết bao nhiêu chén, tên nhà giàu kia đỏ cả mặt, anh ta nhìn Lý Phàm có thể uống như vậy thì trong lòng thấy không chắc.
Lúc đầu muốn chuốc say Lý Phàm, ai ngờ chính mình lại bị Lý Phàm chuốc say. Anh ta muốn hỏi khéo về tửu lượng của Lý Phàm một chút, như vậy cũng dễ chuẩn bị tâm lý.
"Nếu không nhầm thì năm chai bia"
Người hiểu rõ Lý Phàm sẽ biết tửu lượng của anh nhất định không chỉ có chút ấy. Sở dĩ Lý Phàm nói vậy vì sợ nói thật làm cho người ta kinh hãi. Tửu lượng của anh có thể nói là loại hoa tuyết không bay, tôi không bay.
Trong lòng tên nhà giàu rất vui mừng, anh ta có thể uống tám chai. Bây giờ mới uống bốn chai, anh ta lại tiếp tục rót rượu. Sau khi hết năm chai bia, tên nhà giàu bất ngờ phát hiện sắc mặt Lý Phàm không thay đổi chút nào, hoàn toàn không có dáng vẻ đã say.
Sắc mặt anh ta trầm xuống, nháy mắt với đám bạn mình. Đám bạn kia nhanh chóng chạy tới, tình hình vừa rồi bọn họ cũng thấy được. Tửu
lượng của Lý Phàm có hơi vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ. Bọn họ biết tửu lượng của cậu Vương có thể thuộc tầm trung ở Hán Thành. Thế mà cụng rượu lại không đầu lại Lý Phàm. Bọn họ không sợ
mới là lạ.
"Mấy người thay phiên rót rượu cho tôi." Cậu Vương nhỏ giọng nói một câu.
Anh ta không tin Lý Phàm có thể uống hơn năm người. Anh Lập cũng không nhìn được, vội vàng cản rượu vì Lý Phàm. Nhưng sau khi đỡ được bảy chai thì không uống được nữa.
"Xin lỗi anh Lý" Anh Lập cực kỳ tự trách. Lý Phàm thản nhiên: "Không sao, anh đã cố hết sức rồi." Có câu nói này của Lý Phàm, trong lòng Anh Lập rất cảm động. Cổ Họa Y và Trần Hiểu Đồng đều rất lo lắng. Lý Phàm đã uống hết mười lăm chai bia rồi, nếu còn uống nữa thì sẽ xảy ra vấn đề lớn mất. Cổ Họa Y khuyên nhủ: "Đừng uống nữa, anh đã uống nhiều thế rồi"
"Không sao, anh có tính toán" Lý Phàm mỉm cười nói.
Cổ Họa Y thấy Lý Phàm nở nụ cười tự tin, trong lòng lập tức không còn lo lắng nữa.
Anh Lập âm thầm tặc lưỡi. Anh ta uống năm chai liền uống không nổi, cũng không ngờ Lý Phàm uống giỏi như vậy, hơn nữa còn chẳng có làm sao.
Người ở đây sau khi thấy Lý Phàm uống nhiền như vậy, đều không nhịn được bị thu hút. Thế này thì hơi quá rồi, bọn họ từng gặp qua người uống rượu giỏi, nhưng chưa từng thấy ai lợi hại thế này.
Cậu Vương cũng có hơi luống cuống, anh ta nghi ngờ liệu có phải kiếp trước Lý Phàm là thùng bia không, mà bây giờ uống nhiều thể rồi vẫn
không việc gì.
Đám bạn của anh ta một người lại một người uống không nổi, ghé vào ghế sô pha. Họ cười khổ nói: "Anh ta đúng là uống được". Ban đầu cậu Vương muốn làm Lý Phàm say, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì biết mộng đẹp của mình bị ngâm nước nóng rồi. Anh ta căm tức nhìn thoáng qua Lý Phàm, cuối cùng quay đầu rời đi.
"Đám người vô dụng này, đúng là làm mình quá thất vọng" Cậu Vương khẽ nói.