Lý Phàm tạm thời không để ý tới nhà họ Đế, bây giờ anh chỉ muốn quay về Hán Thành, không muốn trì hoãn quá nhiều thời gian ở Võ Thành.
Sau khi về tới khách sạn, mấy người Cố Họa Y thu dọn hành lý, sau đó ngồi máy bay rời đi.
Khi tới Hán Thành, Lý Phàm luôn cảm thấy Trần Hiểu Đồng có chuyện muốn nói với mình, anh cười nói: “Không phải cô có gì muốn nói với tôi chứ?”
Trần Hiểu Đồng sửng sốt vài giây sau đó xua tay nói: “Không có không có, tôi không có gì muốn nói với anh.”
Sau khi nhìn thấy Trần Hiểu Đồng như vậy, Lý Phàm không biết nói cái gì, đều là lúc nào rồi mà đối phương vẫn như vậy.
Chẳng qua Lý Phàm cũng không bởi vì vậy mà tức giận, anh biết Trần Hiểu Đồng lo lắng cái gì, xem ra đối phương chắc chắn có chuyện muốn trộm nói cho mình, lúc này anh mới không truy hỏi nữa.
Sau khi mấy người Cố Họa Y trở về, Trần Hiểu Đồng đột nhiên lôi kéo Lý Phàm đi ra ngoài, đồng thời hô: “Tôi với anh Lý Phàm đi siêu thị mua một chút đồ ăn vặt.”
Lý Phàm đi theo ra ngoài, anh nói với Trần Hiểu Đồng: “Bây giờ cô có thể nói đi.”
Trần Hiểu Đồng nhìn xung quanh, sau đó hỏi: “Anh Lý Phàm, anh có chìa khóa bí mật của Long Môn chẳng lẽ anh không muốn mở kho báu của Long Môn sao?”
Sau khi Lý Phàm nghe thấy có liên quan đến chìa khóa bí mật của Long Môn, anh rơi vào im lặng.
Trần Hiểu Đồng cho rằng đối phương động lòng, nói tiếp: “Nếu mở ra kho báu Long Môn, tiền bạc châu báu trong đó có thể nói là nhiều vô số kể.”
“Hay là bỏ đi, tôi đối với kho báu của Long Môn không có một chút hứng thú nào, huống chi là tôi không có chìa khóa bí mật của Long Môn.” Lý Phàm thản nhiên nói.
Sau khi Trần Hiều Đồng nghe vậy, cô ta ngẩn người tại chỗ, cô ta không ngờ đối phương không có chìa khóa bí mật của Long Môn.
“Không thể nào, anh thật sự không có chìa khóa bí mật của Long Môn?” Sau khi Trần Hiểu Đồng nghe thấy dạng kết quả này, đương nhiên không tin, cằm cô ta suýt nữa cũng rớt xuống, vì thế cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Lý Phàm gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi đúng là không có chìa khóa bí mật của Long Môn, nếu tôi có chìa khóa bí mật của Long Môn thì tôi đã sớm mở kho báu của Long Môn rồi.”
Nếu như anh có chìa khóa bí mật của Long Môn, cần gì phải ở bên cạnh mình, còn không bằng đi mở kho báu Long Môn.
Đương nhiên anh biết trong kho báu của Long Môn có rất nhiều bảo vật, nhưng mà anh cũng không đi tìm tung tích của chìa khóa bí mật của Long Môn, cũng không có nghĩ nhiều.
“Như vậy hả, vậy anh có biết kho báu của Long Môn có cái gì không?”Sau khi Trần Hiểu Đồng nói xong, cô ta mới biết mình nói hơi nhiều, cô ta theo bản năng ngậm miệng lại, lo lắng đối phương sẽ tức giận.
Lý Phàm cười nói: “Tôi đương nhiên biết trong kho báu Long Môn có cái gì, thứ bên trong, cơ hồ mỗi cái đều là cấp bậc bảo bối tồn tại, cô nói xem tôi nói có đúng hay không?”
Khi Trần Hiểu Đồng nghe tới đây, cô ta cũng không phủ nhận bất cứ điều gì, lập tức gật đầu nói: “Anh Lý Phàm anh nói đúng, nhưng mà mấy thứ kia đều là cái gì.”
“Tôi cũng không rõ lắm.” Lý Phàm buông tay, cũng không ngại kể cho đối phương nghe một chút chuyện cũ về kho báu Long Môn, nói: “Kho báu Long Môn này hẳn là đã lưu truyền từ rất lâu, trong truyền thuyết cất dấu rất nhiều bảo vật, vô số cơ quan, hơn nữa dùng biện pháp gì đều không thể đục để mở cửa chính được.”
“Hả, đục không được? Tôi không tin, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, sao có thể đục không ra được chứ.” Tiếp theo Trần Hiểu Đồng cũng không tin.
Sau khi Lý Phàm thấy thế, cũng không có biện pháp với đối phương, nói: “Nếu tôi có thể đục ra, chỉ sợ tôi đã sớm đục, cần gì phải nói nhiều lời vô nghĩa với cô như vậy, cô nói có đúng không?”
Khi Trần Hiểu Đồng nghe đến đây, cô ta liền mặt đỏ, cẩn thận suy nghĩ, cô ta cũng cho rằng đó là thật.