Đúng lúc này, Khang Văn Hân lạnh mặt đi tới chỗ mấy cậu ấm đó, giật lấy điện thoại di động của đối phương, đập vỡ ngay tại chỗ. Cậu ấm kia không tiếc di động, mà tức giận vì có người vô duyên vô cớ cướp mất điện thoại của hắn ta, khi hắn ta nhìn thấy là Khang Văn Hân thì lập tức không dám nói nữa.
ít nhiều hắn ta cũng biết về Khang Văn Hân, đối phương chính là chủ ở đây, cũng vượt trội hơn hắn ta cả về địa vị và thân phận, hắn ta không chống lại Khang Văn Hân, lại tỏ vẻ bối rối, không hiểu tại sao Khang Văn Hân lại làm vậy. "Sư phụ, thầy không sao chứ?" Khang Văn Hân quay sang nhìn Lý Phàm, lập tức nở nụ cười đi qua chào đón.
Khi lời nói của Khang Văn Hân nói ra, tất cả những người có mặt đều nhìn nhau, há miệng to đến mức nhét được một quả trứng vào, thế này là thế nào? Sao Khang Văn Hân lại gọi Lý Phàm là sự phụ?
Bọn họ không khỏi nghĩ đến "chủ đề" của ngày hôm nay, vậy thì, Lý Phàm chính là sự phụ trong miệng Khang Văn Hân ư? Bọn họ hít một hơi khí lạnh, giờ mới biết mình đã gây ra bao nhiêu tai họa.
Kết quả như vậy quả bất ngờ, hoàn toàn khiến bọn họ trợn tròn mắt, nghi ngờ không biết có phải mình đang nằm mơ hay không.
Tâm trạng của Thôi Trí Minh vô cùng phức tạp, trong lòng có cảm giác áy náy và hối hận, hiện giờ hắn ta rất muốn uống thuốc hối hận, nếu có thể làm lại, hắn ta sẽ nhẫn nhịn, cũng sẽ không chọc giận Lý Phàm.
Lánto nim thar nuân tai ritma mit vấn dihantomuấn nhals Dhim limhiãn hiâucho nâuloohi niin minh ta häntn nó thânâna nát nun khá
khăn.
Hiện tại hắn ta vô cùng hoang mang, giờ thì hay rồi, tất cả những dự định trước đây đều tan thành mây khói cả rồi! Lý Phàm thản nhiên nói: "Không sao."
Sau khi Khang Văn Hân thấy giọng điệu bình thản của Lý Phàm, biết sư phụ vẫn còn tức giận vì chuyện này, anh ta nhìn Thôi Trí Minh với vẻ trách cứ: "Mày còn đơ ra đấy làm gì, còn không mau xin lỗi sư phụ tạo đi!"
Thôi Trí Minh run lên, quỳ xuống rất thành thạo, nói với Lý Phàm: "Ông nội ơi, con sai rồi, con không biết ông là Khang sư phụ" Khóe miệng Lý Phàm giật giật, Khang sư phụ cái gì chứ? Sao nghe lạ vậy, dù có bị gọi là sư phụ của Khang Văn Hân thì cũng còn dễ nghe hơn chút, ít nhất cũng không kỳ quặc như vậy.
Lúc này Khang Văn Hân mới nói bên tai Lý Phàm: "Sư phụ, đây là bạn tốt mà con đã từng nói với thầy" Sau khi nghe đến đây, sắc mặt Lý Phàm hơi tối xuống, đột nhiên không còn hứng thú với lần hợp tác này nữa. "Tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, coi như hôm nay chưa từng tới đây. Lý Phàm thản nhiên nói.
Lần này Thôi Trí Minh không bình tĩnh được nữa, đổi phương chính là cọng rơm cứu mạng của hắn ta, lỡ đối phương bỏ hắn ta đi mất thì hắn ta sẽ xong đời luôn.
Mọi người thấy Thôi Trí Minh hèn mọn xin lỗi như vậy, bọn họ cũng bắt đầu hối hận vì hành động ra tay khi nãy của mình.
Thôi Trí Minh quỳ xuống, bò tới ôm đùi Lý Phàm nói: "Con thật sự không biết là ông, đây gọi là không đánh không quen biết, thật sự là hiểu lầm thôi."
Lý Phàm nghe vậy, thản nhiên nói: "Tôi với cậu lại chẳng quen nhau" Lòng Thôi Trí Minh chùng xuống, hắn vô thức nhìn Khang Văn Hân với ánh mắt khẩn cầu, hy vọng Khang Văn Hân có thể giúp hắn ta nói mấy lời.
Khang Văn Hân thờ ơ đứng nhìn, cho dù cha anh ta có đối đầu với sư phụ mình, anh ta cũng sẽ đứng về phía sư phụ, huống chi là bạn mình.
Thôi Trí Minh không ngừng cầu xin Khang Văn Hân, cuối cùng Khang Văn Hân cũng mềm lòng, dù sao Thôi Trí Minh cũng gặp rắc rối lớn, nếu lúc này anh ta mặc kệ thì khác nào thấy chết mà không cứu.
"Sư phụ, bọn họ cũng không cố ý, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi" Khang Văn Hân thở dài, đành giúp Thôi Trí Minh cầu tình. Lý Phàm thản nhiên nói: "Cậu ta nói tôi thấp kém, không xứng ở đây, còn nói có khác một bãi đờm, tôi cũng phải hứng lấy".
Khang Văn Hân nghe xong thì rất tức giận, anh ta không ngờ Thôi Trí Minh lại nói khó nghe như vậy, lập tức đá một phát: "Mày vênh váo cái gì? Sự phụ tạo giỏi như vậy cũng không vênh váo như mày, mày coi mình là ông trời đấy hả?"
Thôi Trí Minh liên tục tự tát mặt mình và nói: "Tôi sai rồi, tôi không dám làm vậy nữa đâu." Lý Phàm phất tay: "Quên đi, tôi cũng không chấp nhặt với cậu, coi như tôi chưa từng gặp cậu, cậu đi đi" Thôi Trí Minh vẫn không quên cầu xin Khang Văn Hân và Lý Phàm, mong rằng hai người có thể cho mình một cơ hội nữa. Lúc này Khang Văn Hân cũng không muốn giúp nữa, đây là đối phương tự tìm đường chết, anh ta nói với Lý Phàm: "Sư phụ, con đưa thầy về." Thôi Trí Minh suy sụp ngồi dưới đất, không cậu ấm nào muốn nói chuyện với Thôi Trí Minh, sợ mình có quan hệ với Thôi Trí Minh thì sẽ bị nhắm vào.
Hơn nữa, ít nhiều bọn họ cũng có chút thù hận Thôi Trí Minh, nếu không phải do đối phương xui khiến bọn họ ra tay, cùng lắm bọn họ cũng chỉ gây ra chút rắc rối nhỏ thôi.
"Sư phụ, hôm nay đúng là ngại quá" Khang Văn Hân tỏ vẻ có lỗi, nói. "Không sao, chuyện không liên quan đến cậu, đừng tự trách như vậy." Lý Phàm cười nói.
Khang Văn Hân nhìn xe của sư phụ đi xa, tức giận nhìn Thôi Trí Minh, nói: "Mày nên chờ sự phụ tạo nguôi giận đi."
Thôi Trí Minh thở dài một hơi, không ngừng vỗ ngực giậm chân, đành phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình.
Trong khi quqay về, Lý Phàm tình cờ nhìn thấy ở ven đường có một cô gái đang bị bắt nạt, phía sau còn có mười mấy gã đàn ông đang đuổi theo.
Cảnh tượng như vậy rất lố, khóe miệng Lý Phàm giật giật, anh nghĩ đến cảnh tượng như vậy chỉ có trên phim truyền hình, không ngờ ngoài đời thật cũng có.
Những người đi xung quanh dường như không ai dám liều lĩnh giúp cô gái kia, rất nhanh cô gái kia không chạy được nữa, đột nhiên yếu ớt ngồi xuống đất, sợ hãi nhìn đám đàn ông đó.
Lý Phàm không nhìn nổi nữa, lập tức dừng xe bên cạnh, khi đám đàn ông kia nhìn thấy Lý Phàm xuống xe, khóe miệng khẽ nhếch lên, dường như đã đạt được nhất trí với cô gái.
"Cứu mạng" Cô gái kia rơi nước mắt, bắt đầu khóc kêu. Một gã đàn ông giơ con dao làm bếp lên, định chém xuống thì bàn tay đột nhiên đau đớn, con dao làm bếp trong tay đột nhiên văng ra ngoài. Ngoài con dao làm bếp, trên mặt đất còn có một điếu thuốc lá. Gã đàn ông sững sờ, dùng thuốc lá hất bay con dao làm bếp trên tay gã, chỉ có cao thủ nhà nghề mới làm được.