Đám đàn ông kia nghe vậy thì ngẩn người. Nếu không tận mắt nhìn thấy bọn họ sẽ không tin đây là sự thật. Bọn họ nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt kinh ngạc, trên mặt ngập tràn vẻ khó tin.
Bọn họ nghĩ đối phương bất cẩn đi vào ngõ cụt, kết quả bây giờ bọn họ mới biết là do bọn họ suy nghĩ quá nông cạn, thì ra đối phương cố ý dụ bọn họ vào ngõ cụt này để trừng trị bọn họ.
"Oắt con, mày đừng quá đáng, mày nghĩ mày là vô địch thiên hạ chắc?" Đám người kia lạnh lùng nói.
Bọn họ rất tự tin vào bản thân. Bọn họ tin mình có thể xử đẹp Lý Phàm.
"Oắt con đừng khoác lác nữa." Những gã đàn ông khác vẫn cứ nghĩ do Lý Phàm bất cẩn đi vào ngõ cụt này, nên cố ý nói vậy để hù dọa bọn họ. Ai cũng khinh thường nhìn Lý Phàm.
Lý Phàm nghe vậy cũng dửng dưng, ngược lại những gì cần nói anh đã nói rồi, tin hay không tùy bọn họ, không liên quan gì đến anh.
Nếu vậy cứ để bọn họ biết cái gì gọi là trăm nghe không bằng mắt thấy đi.
"Được, nếu các người không tin, tôi sẽ để các người xem cho đã mắt." Lý Phàm khẽ nói.
Đám đàn ông to xác nghe vậy liền có linh cảm xấu. Bọn họ có thể nhìn ra đối phương không phải đang nói đùa bọn họ.
Bọn họ nghiến răng, sau khi liếc mắt nhìn nhau liền đồng loạt ra tay.
Sau khi thấy Sở Linh xinh đẹp như vậy bọn họ kìm lòng không đặng. Bọn họ xoa tay, quyết định giải quyết Lý Phàm trước, chỉ cần xử lý xong Lý Phàm chắc chắn bọn họ sẽ ôm được mỹ nhân tuyệt đẹp này.
Đương nhiên Lý Phàm biết suy nghĩ bẩn thỉu của đám người này, anh sẽ không để cho đám người kia toại nguyện.
Đám đàn ông to xác kia hít một hơi thật sâu, sau đó dứt khoát lao vào đánh Lý Phàm, đòn sau tàn nhẫn hơn đòn trước. Bọn họ tin bản thân sẽ thắng chắc Lý Phàm.
Khi Lý Phàm thấy đám người kia hành động, anh cũng chẳng vội vàng, dễ dàng tránh thoát. Khiến đám người kia không làm gì được Lý Phàm.
Sở Linh rất tin tưởng Lý Phàm. Cô ta đã từng chứng kiến sự lợi hại của Lý Phàm, nên cô tin anh sẽ đối phó được đám người kia.
Chớp mắt, đám đàn ông to xác kia bị đánh nằm la liệt trên mặt đất, khóc la thảm thiết.
Lý Phàm khẽ nói: "Mời các người cút ngay, nếu không, đừng trách tôi nặng tay."
Đám người này nghe vậy không khỏi thở hắt ra, bọn họ lập tức vừa lăn vừa bò rời khỏi ngõ cụt.
Ngược lại Lý Phàm cũng không cản bọn họ lại, lúc này anh mới đi về phía Sở Linh cười nói: "Tôi đưa cô về nhà thôi."
Sở Linh vui vẻ khi thấy nụ cười dịu dàng của Lý Phàm. Lý Phàm đối với kẻ thù thì trưng ra dáng vẻ lạnh như băng nhưng đối với cô thì lại dịu dàng ấm áp như gió xuân. Điều này khiến trong lòng Sở Linh vui như nở hoa.
Sau khi đưa Sở Linh về đến nhà Sở Trung Thiên, Lý Phàm cũng ngạc nhiên không thôi. Đây vẫn là lần đầu tiên anh đến chỗ ở của Sở Trung Thiên nên anh cũng rất bất ngờ về chỗ ở này.
Anh không ngờ Sở Trung Thiên lại ở trong lầu các như thời xưa, điều này khiến Lý Phàm trong lòng thầm tán thưởng ông ta.
Anh không ngờ Sở Trung Thiên lại còn theo đuổi phong cách này.
Sở Linh bỗng đưa ra đề nghị mời Lý Phàm tới nhà mình.
Nếu câu nói này để những người khác nghe được, phỏng chừng tất cả mọi người đều sẽ ghen tị với Lý Phàm. Đây là cơ hội ngàn năm có một đấy. Tuy Lý Phàm được mời nhưng không biết tại sao có rất nhiều người đều ghen ghét anh.
Nghe được Sở Linh mời mình, Lý Phàm thấy hơi ngại. Nhưng khi thấy dáng vẻ đáng yêu của Sở Linh, anh cũng khó lòng từ chối, chỉ đành đồng ý.
Sở Linh rất vui vẻ, lúc này mới lôi kéo Lý Phàm vào lầu các của cô ta.
Bây giờ Sở Trung Thiên vẫn chưa về, lầu các này ngoài ít bảo mẫu ra cũng không còn ai khác.