Long Hậu trầm ngâm một lát, cảm thấy năm nay dường như là năm hạn. Thắp hương bái Phật cũng là biện pháp tốt, ít nhất có thể an ủi bản thân một chút.
"Cũng được, vậy thì đi chuẩn bị đi, mai đến chùa Linh Sơn một chuyến. Sắp xếp gọn gàng một chút, tôi không muốn có người quấy rầy." Long Hậu nhắm mắt nói.
Trương Đức Võ hiểu ý của Long Hậu, chính là muốn bao hết toàn bộ chùa Linh Sơn, chỉ cho Long Hậu ở đó, không cho người ngoài đến gần.
"Vâng, tôi đi chuẩn bị ngay."
Ánh mắt Trương Đức Võ tham lam nhìn dáng người quyến rũ của Long Hậu, sau đó khom người đi ra khỏi gian phòng.
Bây giờ Trương Đức Võ không dám có ý nghĩ xấu gì. Mấy ngày này, cảm xúc của Long Hậu đều cực kỳ không ổn định. Nói không chừng tùy tiện xúc động làm cái gì, thì chờ đợi phía sau Trương Đức Võ chính là lửa giận vô biên của Long Hậu.
Trong hành lang, Trương Đức Võ gọi hai cuộc điện thoại, liên hệ với người liên quan, sắp xếp xong xuôi hành trình mai đi chùa Linh Sơn, bảo bên chùa chuẩn bị tiếp đãi cho tốt.
Sắp xếp thỏa đáng xong, Trương Đức Võ về phòng mình, gọi một cuộc điện thoại bảo tên trộm họ Lưu tới.
Tên trộm họ Lưu mặc một thân đồ bó sát, trên mặt không còn vẻ cười đùa tí tửng, ngược lại trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Đêm nay phải đi trộm một món đồ cực kỳ quan trọng, tên trộm họ Lưu không dám chủ quan chút nào.
"Anh Trương, tôi chuẩn bị xong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát."
"Lão Lưu, tôi đã hết lời khen ông trước mặt Long Hậu rồi đấy, hành động đêm nay tuyệt đối không thể có sơ hở nào, anh đừng biến tôi thành xe tuột xích đấy nhé."
Trương Đức Võ chăm chú dặn dò.
"Anh Trương cứ yên tâm, cái khác thì lão Lưu tôi có lẽ không được. Nhưng mà trong cái ngành trộm đồ này, tôi là nhân tài số một đấy, chưa từng thất bại đâu."
"Nếu không phải bây giờ thói đời đổi thay quá, ai cũng thanh toán điện tử, lão Lưu này sao có thể thất nghiệp được. Đều nói thời đại bồi dưỡng người, quả nhiên là vậy."
Vẻ mặt tên trộm họ Lưu cô đơn cảm khái một phen.
Trương Đức Võ không quan tâm cảm xúc của lão Lưu, mà quan tâm chuyện đêm nay sẽ thành hay bại.
"Đừng nghĩ chuyện quá khứ nữa, tối nay anh cần phải vạch kế hoạch một chút, tôi phái ra một nhóm nhỏ tiếp ứng ông, cho dù thế nào cũng phải trộm đồ ra."
Tên trộm họ Lưu thoáng thấy sát khí trong lời nói của Trương Đức Võ, cảm giác nên như mình thất bại thì mình và cả nhóm tiếp ứng kia sẽ bị đánh chết tại chỗ để diệt khẩu vậy.
Trái tim run lên một chút, trong ánh mắt tên trộm họ Lưu lộ ra mấy phần cảnh giác.
"Anh Trương yên tâm, nhất định tôi sẽ cố gắng. Nếu không còn chuyện gì khác thì để tôi đi nghiên cứu địa hình trước."
"Đi đi, Hổ dẫn theo nhóm chiến đấu ở bên ngoài chờ anh, chuyến này bọn họ đều nghe theo sự sắp xếp của anh đấy."
"Được, vậy tôi đi ngay đây."
Tên trộm họ Lưu chắp tay về phía Trương Đức Võ, quay người ra khỏi phòng.
Ra khỏi phòng của Trương Đức Võ, tên trộm họ Lưu đi thẳng đến đại sảnh, đến nơi không có một ai trong đại sảnh, mới dừng bước chân lại.
Đứng ở một chỗ âm u hẻo lánh, tên trộm họ Lưu móc một điếu thuốc ra, ngậm vào trong miệng.
Lấy ra một chiếc bật lửa, tên trộm họ Lưu châm thuốc, hít sâu hai hơi.
Mẹ nó phê quá! Trong lòng tên trộm họ Lưu thầm mắng to một câu.
Hổ kia là tâm phúc của Trương Đức Võ, không vào trường hợp quan trọng thì Hổ sẽ tuyệt đối không được phái đi.
Càng quan trọng hơn, Hổ luôn là kẻ kiêu ngạo không coi ai ra gì, ngoại trừ Trương Đức Võ thì không nghe một ai.
Lần này Trương Đức Võ phái Hổ đi, làm cho tên trộm họ Lưu càng chắc chắn về suy đoán trong lòng mình.
Nếu như lần này thất bại, sợ sẽ thật sự phải hồn về nơi chín suối!
Tên trộm họ Lưu còn chưa muốn chết, ông ta còn muốn sống lâu trăm tuổi nữa, cũng không thể để truyền thừa của vua trộm bị đứt đoạn trong tay mình!
Nói không chừng, sau này truyền thừa của vua trộm là di sản văn hóa phi vật chất gì, cũng nên tìm truyền nhân truyền lại mới được.
Trong lòng lão Lưu thấy rối bời, một điếu thuốc đã hút hết.
Bịch bịch bịch.
Tiếng bước chân trùng điệp truyền đến, Hổ nhanh chân tiến vào đại sảnh, ánh mắt nhìn về phía ánh sáng chập chờn của tàn thuốc ở nơi hẻo lánh.
"Lão Lưu, ông ở đây làm gì? Tất cả mọi người đều đang chờ ông đấy."
Hổ cười bên ngoài nhưng bên trong thì không, nói.
"Ha ha, chẳng phải là do lâu rồi không làm việc nên có hơi lo lắng sao. Nên tìm chỗ không người hút điếu thuốc trước, ổn định lại tâm trạng."
Tên trộm họ Lưu thuận miệng nói dối.
"Ây da, bình thường không phải ông nói bản lĩnh mình cao sao? Thế mà giờ lại lo lắng? Nếu ông không giải quyết được thì cứ để tôi dẫn người đi là xong."
Hổ nói với giọng mỉa mai.
Tên trộm họ Lưu cũng muốn để Hổ trực tiếp đi, có điều nói vậy thì chỉ sợ kết quả mình lại càng thêm bi thảm.
"Cậu đừng hòng cướp công của tôi, đây là việc mà anh Trương sắp xếp cho tôi đấy."
Tên trộm họ Lưu nói xong thì ném tàn thuốc xuống, nhấc chân phải giẫm lên, hung hăng di hai lần.
"Đi, chúng ta đến nhà Lý Phàm nhìn xem, cho dù là đầm rồng hang hổ, lão Lưu tôi cũng muốn xông pha một lần."
Tên trộm họ Lưu ngẩng đầu bước về phía Hổ, cười ha ha hai tiếng: "Người anh em Hổ này, các người đều là dũng sĩ chiến đấu, sao có thể làm công việc trộm đồ bẩn thỉu này được chứ. Các người cứ phụ trách tiếp ứng tôi là được."
Hổ nhếch miệng cười, bị lời nói nịnh nọt của tên trộm họ Lưu làm cả người thấy thoải mái.
"Lão già ông cũng biết nói chuyện đấy. Yên tâm, chúng tôi sẽ không cướp công của ông đâu. Chút công lao vừa nhỏ lại cực khổ của ông, chúng tôi cũng chướng mắt."
"Chướng mắt thì tốt, xong việc lần này tôi mời các người ăn cơm, không chỉ ăn cơm, còn chăm sóc sức khỏe cho các người, đủ thành ý rồi chứ?"
Tên trộm họ Lưu vừa đi vừa nói.
Hổ cười tủm tỉm vỗ bả vai tên trộm họ Lưu, làm cho cơ thể gầy ốm của tên trộm họ Lưu lắc lư hai lần.
"Quả nhiên thú vị, vậy tôi cũng bày ra thành ý một chút, có thể lộ ra một tin tức nhỏ. Công việc này nhất định ông phải làm gọn gàng, áp lực bên lão Trương lớn lắm đấy."
"Yên tâm, vừa rồi anh Trương cũng nói với tôi rồi, tôi nhất định sẽ làm gọn gàng."
"Ha ha ha." Hổ cười to hai tiếng, vươn tay ôm lấy bả vai tên trộm họ Lưu, hai người cùng ra khỏi cửa lầu, bước nhanh đến xe thương vụ dừng ở ngoài cửa.
Hai chiếc xe thương vụ lần lượt khỏi động, cùng lái ra khỏi trang viên trong đêm, nhanh chóng đến chỗ Lý Phàm ở.
Mà lúc này, Trần Hiểu Đồng lại thấp thỏm không yên.
Trương Đức Võ muốn phái người tới trộm đồ, việc này phải bàn bạc với Lý Phàm.
Do dự một hồi, Trần Hiểu Đồng cất bước đi về phía phòng của Lý Phàm và Cố Họa Y. Bởi vì trong lòng lo lắng quá, Trần Hiểu Đồng quên gõ cửa, mà trực tiếp đẩy của đi vào.
Sau khi vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng Cố Họa Y và Lý Phàm nằm trên giường, ôm và hôn nhau kịch liệt, đại não của Trần Hiểu Đồng lập tức trống rỗng.
"A, tôi, tôi, tôi không nhìn thấy gì cả!"
Trần Hiểu Đồng nói xong thì giơ hai tay ôm kín mặt.