Sắc mặt của gã đàn ông chột mắt bỗng trầm xuống, anh ta biết gã đàn ông đầu trọc mặc bộ vest kia là trợ thủ đắc lực của ngài Thiên, hơn nữa đối phương chắc chắn sẽ bảo vệ em trai mình, lỡ như đối phương động tay động chân với anh ta thì anh ta chắc chắc sẽ là người chịu thiệt.
“Ông chủ, hay chúng ta đi trước đi.” Tên đàn em của gã đàn ông chột mắt thúc giục.
Gã đàn ông chột mắt đột nhiên nhìn Lý Phàm, nói: “Không vội, tao rất thích xem náo nhiệt, đợi anh ta bị thu thập xong thì chúng ta rời đi cũng không muộn.”
Đám đàn em của gã đàn ông chột mắt gật đầu, chỉ cần mấy chục giây thôi thì bọn họ vẫn có thể chạy thoát được.
“Anh ơi, anh mau giúp em lấy lại thể diện đi.” Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm muốn để anh trai lấy lại thể diện cho mình nên mở miệng nói.
Gã đàn ông đầu trọc mặc vest tức giận tát anh ta một bạt tay, cái tát này rất lớn và vang, mọi người có mặt đều có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Những người có mặt tại đây đều sững sờ, ngoại trừ Lý Phàm và Hà Băng biết chuyện ra thì bọn họ cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, vốn muốn xem trò hay nhưng sau khi nhìn thấy một màn này của gã đàn ông đầu trọc mặc vest, cằm của anh ta như rớt xuống đất.
Trong nhận thức của anh ta, gã đàn ông đầu trọc mặc vest này rất cưng chiều em trai mình, nhưng lúc này, gã đàn ông đầu trọc mặc vest lại đánh đứa em trai mình yêu thương nhất.
Điều này khiến anh ta có chút khó đoán, cốt truyện phát triển hơi nhanh thì phải.
Sau khi bị tát một bạt tay, gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm khó hiểu nhìn gã đàn ông đầu trọc mặc vest, không hiểu tại sao anh trai lại tát mình.
“Anh, em đã làm sai gì sao?” Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm không nhịn được hỏi.
Gã đàn ông đầu trọc mặc vest lạnh lùng nói: “Điều duy nhất em làm sai chính là đắc tội với anh Lý.”
“Anh Lý gì?” Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm sững người, anh ta chưa từng nghe nói đến tên anh Lý, nếu anh nổi tiếng như vậy thì anh ta nhất định sẽ nhận ra.
Gã đàn ông đầu trọc mặc vest tức giận nhìn đối phương, sau đó đi thẳng đến chỗ Lý Phàm, gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm tưởng anh trai đang đi thu thập Lý Phàm.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo đã hoàn toàn lật đổ tam quan của anh ta, khi gã đàn ông đầu trọc mặc vest đi đến chỗ Lý Phàm, anh ta đột nhiên quỳ xuống.
Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm sững sờ, anh ta dụi dụi mắt, vẻ mặt không thể tin được.
“Anh Lý, em trai tôi không biết thân phận thật của anh, nếu có chỗ nào đã đắc tội với anh thì tôi thay mặc nó xin lỗi anh.” Gã đàn ông đầu trọc mặc vest chân thành nói.
Ai nấy đều bàng hoàng, cũng quá nhúng nhường rồi đi, dù sao đối phương cũng là trợ thủ đắc lực của ngài Thiên, bọn họ chưa từng nhìn thấy trợ thủ đắc lực của ngài Thiên cúi đầu trước ai, nhưng bây giờ, trợ thủ đắc lực của ngài Thiên lại cung kính với một người bình thường như vậy.
Bọn họ không nhịn được quan sát Lý Phàm, sau đó kết luận Lý Phàm nhất định không phải là người thường.
Lý Phàm khẽ cười: “Không sao.”