Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha, chỉ tùy tiện tìm mà thôi.” Sở Trung Thiên khoát tay nói, muốn nói lảng sang chuyện khác: “Nếu như đã không có chuyện gì, vậy thì bây giờ tôi đã có thể đi được chưa?” 

Lần này, Trương Đức Võ không thể bình tĩnh nữa, ông ta ám chỉ rõ ràng như thế vậy mà đối phương lại không chịu hiểu, ông ta đưa ra kết luận chắc chắn là Sở Trung Thiên cố ý. Lúc đầu, ông ta còn muốn nói điều kiện với Sở Trung Thiên, nhưng mà Sở Trung Thiên lại không chịu làm theo, cái này khiến cho ông ta nổi nóng. 

“Ông Sở, không bằng như vậy đi, nếu như ông muốn rời khỏi đây thì cũng được, nhưng mà cô ta nhất định phải ở lại” Trương Đức Võ cười hắc hắc, ông ta cũng chỉ để cho người rời đi mà thôi. 

Nhưng mà sau đó vẫn phải để Long Hậu ra tay, dù sao thì sớm muộn gì cũng phải tiêu diệt Sở Trung Thiên, cho nên cũng không vội vàng trong lúc nhất thời. 

Sở Trung Thiên cũng không ngu ngốc, sao ông ta không thể nghe thấy được uy hiếp từ trong lời nói của Trương Đức Võ, nếu như bây giờ ông ta đi khỏi đây, nói không chừng phải lo lắng cho mạng sống của mình. 

Ngược lại, nếu như ông ta không đi khỏi đây, vậy thì phiền phức còn lớn hơn. Trương Đức Võ cười lạnh nói với Sở Trung Thiên: “Ông cần phải suy nghĩ cho cẩn thận, tuyệt đối không nên để mình phải nuối tiếc cả đời” 

Mà Sở Trung Thiên lại nhìn bóng đêm ở bên ngoài cửa sổ, ông ta cũng có thể nhìn ra được trong bóng đêm có ẩn chứa sát khí. Đúng lúc này, âm thanh của Trúc Hoa Nguyệt đột nhiên vang lên: “Ông Trương cũng đã nói như vậy rồi, ngài Thiên cũng đừng làm khó nữa” 

Sau khi Trương Đức Võ nghe đến đó, trong lòng của ông ta lập tức vui mừng, ông ta không ngờ tới là Trúc Hoa Nguyệt lại chủ động như vậy, ông ta liếm liểm khóe môi theo bản năng. 

Sở Trung Thiên nhìn về phía Lý Phàm, một mặt mông lung, ông ta không ngờ tới là Trúc Hoa Nguyệt lại chủ động như vậy, kết quả này không giống với trong tưởng tượng của ông ta. 

Lý Phàm cũng rất kinh ngạc, anh không ngờ là Trúc Hoa Nguyệt lại chủ động như thế, nhưng mà dựa vào sự hiểu biết của anh đối với Trúc Hoa Nguyệt, đối phương sẽ không dễ dàng bị mắc bẫy Trương Đức Võ. 

Lúc Trương Đức Võ chuẩn bị đứng dậy, Trúc Hoa Nguyệt hành động nhanh chóng, kề con dao găm vào cổ của Trương Đức Võ, chỉ cần cổ tay dùng sức một chút chắc chắn là Trương Đức Võ sẽ phải chết. 

Sau khi cảm nhận được sát khí rét lạnh, đôi mắt của Trương Đức Võ bất ngờ trợn to lên, ông ta không ngờ kết quả lại đột ngột như thế, nếu như không phải tận mắt chứng kiến, ông ta cũng không dám tin là thật. Cùng lúc đó, Sở Trung Thiên cũng vô cùng ngạc nhiên, sự việc phát triển quá nhanh, nhưng mà suy nghĩ cẩn thận lại nếu như Trúc Hoa Nguyệt không ra tay thì chỉ sợ là Trương Đức Võ sẽ ra tay trước. 

Trương Đức Võ nuốt một ngụm nước bọt, ông ta cảnh cáo nói với Trúc Hoa Nguyệt: “Tốt nhất là cô nên bình tĩnh một chút, nếu không thì cô sẽ không có kết quả tốt đâu, cô phải biết là tôi đã cho bắn tỉa mai phục ở đây, nếu như có gì nguy hiểm đến tính mạng, chắc chắn là bọn họ sẽ động thủ.” 

Trúc Hoa Nguyệt lại cười nói: “Không sao hết, một mạng đổi một mạng cũng được mà” 

Trương Đức Võ cũng bị hù dọa, ông ta không ngờ tới là Trúc Hoa Nguyệt lại liều mạng như thế, nếu như ông ta biết mình gián tiếp hại chết ba của Trúc Hoa Nguyệt thì ông ta sẽ hiểu tại sao đối phương lại phải liều mạng với ông ta. 

Lý Phàm cũng rất bất ngờ về biểu hiện của Trúc Hoa Nguyệt, nhưng mà cũng đúng thôi, Trương Đức Võ đã gián tiếp hại chết ba của Trúc Hoa Nguyệt, đối phương không liều mạng mới là lạ đó. 

Nhưng mà hiện tại Trương Đức Võ không thể chết được, ít nhất là trước khi có thể moi ra tin tức có tác dụng từ trong miệng của ông ta. 

“Này này, trước tiên cô bình tĩnh một chút đi, không nên xúc động, có chuyện gì thì từ từ nói” Trương Đức Võ cũng luống cuống cười khan một tiếng, nếu như đối phương thật sự liều mạng với ông ta, vậy thì ông ta không bù được mất. 

Ông ta vẫn còn chưa sống đủ đâu, nếu chết như vậy ông ta cảm thấy quá đáng tiếc. Lý Phàm khinh thường sâu sắc đối với dáng vẻ tham sống sợ chết của Trương Đức Võ, ông ta là tâm phúc ở bên cạnh Long Hậu, cũng chính là dựa vào kỹ thuật nịnh nọt mà thôi. 

Sở Trung Thiên hơi bất ngờ, bởi vì Trúc Hoa Nguyệt làm như vậy nên ông ta đã chiếm được thể thượng phong. Lý Phàm muốn ngăn cản Trúc Hoa Nguyệt, anh lắc đầu nhìn Trúc Hoa Nguyệt. Mặc dù Trúc Hoa Nguyệt không hiểu ý của đối phương, nhưng mà Lý Phàm đã ngăn cản, cô ta cũng làm theo.

Trương Đức Võ lập tức nhẹ nhàng thở ra, ông ta không ngừng cảm kích nói với Lý Phàm: “Cảm ơn cậu, cảm ơn ơn cứu mạng của cậu” Nếu như ông ta biết người trước mắt chính là Lý Phàm, chắc có lẽ là ông ta sẽ không thể bình tĩnh nổi. 

Trương Đức Võ nhân cơ hội thở một hơi, thừa cơ muốn lấy bộ đàm ra, Lý Phàm liền nắm chắc lấy cơ hội này, anh đưa tay ra bắt lấy cổ của Trương Đức Võ lại. 

Trương Đức Võ mở to mắt, ông ta cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn, cho dù ông ta có dạy dỗ như thế nào cũng không có bất cứ tác dụng gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK