Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Phàm mỉm cười không nói, anh nhìn ông ta như nhìn một kẻ ngốc, cũng chẳng buồn để ý.

Lý Phàm cười nói: "Với số tuổi này của ông thì tôi nên gọi ông một tiếng ngài Vương mới đúng, chứ không phải ông gọi tôi như vậy."

Nghe vậy, ông cụ nhà họ Vương cảm thấy lo lắng, vội xua tay với Lý Phàm: "Cậu Lý, cậu tuyệt đối đừng nói như vậy, vừa nãy tôi chỉ khách sáo với cậu mà thôi."

Nhìn thấy ông cụ nhà họ Vương thay đổi thái độ, mọi người đều sửng sốt, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ nào có thể tin là thật, bọn họ cảm thấy rất bất ngờ về điều này.

Bọn họ thầm cho rằng lần này xong đời rồi, lần này nhà họ Vương hoàn toàn khổ cực rồi.

Nhất thời, bọn họ đều thấy lúng túng, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào cho phải.

Bọn họ đều hiểu, kết quả này khác hẳn tưởng tượng của bọn họ, nếu không tự mình chứng kiến, họ sẽ không tin là thật.

Ông cụ nhà họ Vương lau mồ hôi lạnh, ông ta sợ Lý Phàm sẽ trách cứ mình, nên không khỏi lo lắng.

Tất nhiên, Lý Phàm hiểu ông ta đang nghĩ gì, anh cũng không phải loại người hẹp hòi đó, nên sẽ không vì việc này mà trở mặt với ông ta.

"Yên tâm đi, ông cụ nhà họ Vương, tôi không phải người mang thù, ông đừng lo lắng." Lý Phàm cười nói.

Nghe vậy, ông cụ nhà họ Vương lập tức thở phào nhẹ nhõm, may mà đối phương không so đo với mình, bằng không, đây sẽ thành trò cười lớn rồi.

Lý Phàm ngáp một cái, không nhìn ông cụ nhà họ Vương nữa.

Lý Phàm khiến ông cụ nhà họ Vương cảm động đến rơi nước mắt, cảm giác đó như là từ Thiên Đường xuống Địa Ngục, lại từ Địa Ngục trở lại Thiên Đường, sự thay đổi chóng mặt như vậy khiến suýt nữa thì trái tim ông ta không chịu nổi.

Ngài Võ khách khí ôm quyền với Lý Phàm: "Cậu Lý, tôi còn có việc, tôi đi trước nhé."

Lý Phàm khẽ gật đầu, cũng không ngăn cản, anh đưa cho ông ta một điếu thuốc, xem như phí cảm tạ.

Dù sao anh biết ông ta là Sở Trung Thiên phái tới, nói thật, Sở Trung Thiên đúng là quá nghĩa khí rồi, giúp anh thì giúp thôi, hà tất phải gọi nhiều người đến như vậy.

Lý Phàm cũng không quan tâm lắm vì điều này đã nằm trong dự đoán của anh.

Anh cũng không để ý, sau khi ngài Võ rời đi, ông cụ nhà họ Vương mới tôn kính dùng tay ra dấu mời Lý Phàm.

Sau khi tới biệt thự của mình, ông cụ nhà họ Vương cũng không hề lên mặt kẻ cả, mà nhường vị trí chủ tọa cho Lý Phàm, đồng thời xoắn tay nói: "Cậu Lý, lần này cậu đến đây là muốn tìm chìa khoá gì thế?"

Vừa nãy, ông ta có nghe thấy Lý Phàm nói muốn tìm chìa khoá gì đó, nên mới không khỏi bất giác hỏi một câu.

Lý Phàm nói: "Chìa khoá tôi muốn tìm không đơn giản, nếu ông không có chiếc chìa khóa đó, tôi sẽ cho ông biết thế nào là lễ độ."

Ông cụ nhà họ Vương giật mình, không dám nói nhiều nữa, ông ta không nghĩ tới Lý Phàm lại nói như vậy, bất giác lau mồ hôi lạnh, rồi mới như gà con mổ thóc nói: "Cậu Lý, cậu cần cái gì, chỉ cần chỗ này của tôi có thì tôi chắc chắn lấy ra."

Lần này, ông ta đã suy nghĩ kỹ rồi, dù như thế nào, ông ta cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào lấy lòng Lý Phàm, nói không chừng anh sẽ nói mấy lời tốt đẹp về ông ta với Sở Trung Thiên, như vậy thì ông ta có lợi rồi.

Tất nhiên, Lý Phàm biết ông cụ nhà họ Vương muốn dựa vào mình, nhưng như vậy cũng tốt, nếu có lợi ích thì dễ làm rồi, nếu không có lợi ích, e là ông cụ nhà họ Vương cũng sẽ không đồng ý.

"Cậu Lý, cậu yên tâm đi, tôi rất chắc chắn về chuyện này, tôi chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp cậu." Ông cụ nhà họ Vương nói.

Lý Phàm liền kể cho ông ta chuyện ngôi chùa, tất nhiên anh cũng không ngốc đến mức nói thẳng là chìa khoá Long Môn, dù ông cụ nhà họ Vương không nói ra, e là khi có người đến hỏi, đối phương chắc cũng sẽ nói ra.

Ông cụ nhà họ Vương lập tức cảm thấy bối rối, ông ta còn tưởng Lý Phàm muốn tìm món đồ quý giá nào đó, kết quả lại là một chiếc chìa khoá bình thường, ông ta gần như không thể hiểu được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK