Lý Phàm dùng tay ra hiệu cho Trần Hiểu Đồng tìm chỗ trốn đi. Trần Hiểu Đồng hơi chần chừ nhưng vẫn trốn sau một cây cột, cảnh giác nhìn bốn phía. Lý Phàm lấy hộp dụng cụ từ trong xe ra sau đó vội vàng đi về phía chiếc xe Volkswagen Passat.
Nhìn trên màn hình theo dõi, thấy Lý Phàm đang đi về phía Passat, lão Lưu kinh ngạc kêu nhỏ một tiếng.
“Thằng nhóc này khá thông minh, đầu óc thật nhanh nhạy, nhanh như vậy đã có thể nghĩ ra có bom hẹn giờ ở trên xe mình. Nhưng nếu đã như vậy thì cứ coi như tăng độ khó cho trò chơi đi.”
Lão Lưu lôi chiếc điện thoại di động tự chế kỳ lạ của mình ra lướt lướt hai cái, chiếc xe Passat lập tức vang lên tiếng báo hiệu.
Đó là tiếng báo của xe đã bị khóa.
Lão Lưu đã gắn thêm một ổ khóa cơ lên trên xe Passat khiến cho cửa xe của nó trở nên càng khó mở hơn.
Nghe thấy tiếng báo xe đã khóa, Lý Phàm lại càng chắc chắn với suy đoán của mình, hiện giờ quả bom đang nằm trên xe Passat.
Lý Phàm vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, anh yên lặng tính toán không gian kho hàng. Nếu đối phương đã nói có thể cho nổ tung nhà kho này như vậy sẽ phải cần đủ số lượng thuốc nổ. Chiếc xe này đã được cải tiến, hơn nữa bình thường lão Lưu vẫn còn sử dụng chiếc xe này cho nên bom nhất định không thể giấu ở khoang máy hay hàng ghế trước được. Như vậy có khả năng ông ta sẽ giấu bom trong cốp xe.
Lý Phàm cẩn thận phân tích một hồi sau đó nhanh tay mở hộp dụng cụ ra.
Bên trong hộp dụng có đầy đủ mọi thứ, ngoài các loại công cụ phổ biến như kìm, tua-vít còn có cả máy cắt mini nữa. Khi nghe được tiếng khóa cơ của cửa bị khóa, Lý Phàm đã từ bỏ ý định sẽ phá khóa mở cửa. Anh lắp đĩa cắt vào máy cắt mini rồi nhấn công tắc mở máy. “Ong ong” Máy cắt mini bắt đầu quay liên hồi. Lý Phàm cầm máy cắt mini bắt đầu cắt nắp cốp sau của xe Passat. Lão Lưu ngồi trước màn hình theo dõi tức giận đến nỗi bóp méo lon coca trong tay khiến chất lỏng màu nâu và bọt trắng văng tứ tung. "Tên khốn kiếp này! Không ngờ cậu lại mang nhiều dụng cụ như vậy, thật gian xảo mà!” “Ồ, lần đầu tiên tôi thấy lão Lưu nổi giận nha. Nghe nói người đạo mạo khi nổi giận đều rất đáng sợ” Một tên sát thủ vui vẻ nhạo báng lão Lưu. Hai người khác cũng bật cười. Thật ra bọn họ rất mong đợi Lý Phàm có thể tìm thấy bom hẹn giờ, như vậy bọn họ sẽ có cơ hội bắt sống Trần Hiểu Đồng rồi. Nghĩ đến dáng người cao gầy mềm mại, vẻ đẹp lạnh lùng như núi băng của Trần Hiểu Đồng, ba tên sát thủ xoa tay cười ha ha, dường như sắp đợi không nổi nữa. “Lão Lưu, ông cũng đừng nóng giận, lát nữa sẽ nhường cơ hội băm vằm thằng ranh kia thành trăm mảnh cho ông, để ông thoải mái hả giận. Chúng tôi chỉ cần người đẹp kia thôi.”
“Ha ha, nói không sai. Chúng tôi chỉ cần người đẹp tựa như núi băng kia thôi. Còn anh đẹp trai đó chúng tôi không có hứng thú, giao cho ông thoải mái xử lý.”
Lão Lưu đập mạnh xuống bàn.
“Cười cái khỉ! Còn không mau đi chuẩn bị trang bị cho bản thân đi. Lát nữa phải xuất toàn lực, không nên khinh địch” Sau khi nói xong, lão Lưu cũng lập tức đứng lên đi tới một xó lôi ra một cái hộp.
Trong hộp đó đựng một chiếc máy bay không người lái do lão Lưu tự cải tiến, đã được trang bị thêm hệ thống tên lửa, có thể bắn đạn liên tục. Trong những lần ám sát trước, nó đã lập vô số công lao.
Ba tên sát thủ còn lại cũng tự lấy trang bị của mình: một tên mang bộ súng bắn tỉa, hai tên còn lại dùng súng trường. Bốn người lão Lưu có thể xem là nhóm sát thủ được vẽ trang tận răng.
Ba người ngoài lão Lưu đều là lính đánh thuê có kinh nghiệm, đã từng chiến đấu ở chiến trường Châu Phi, còn từng giao chiến với lính đánh thuê nước ngoài mấy chục lần.
Sau khi bốn người bọn họ hợp lại tạo thành nhóm sát thủ, đã thực hiện gần trăm vụ ám sát nhưng chưa từng thất bại dù chỉ một lần. Lúc này, Lý Phàm đã cắt xong nắp cốp sau, nhẹ nhàng tháo nó xuống đặt bên cạnh. Thấy trong cốp sau đựng đầy thuốc nổ, con người của Lý Phàm lập tức hơi co lại. Lão Lưu thật sự quá biến thái, lại có thể chất đầy thuốc nổ tự chế trong cốp xe. Không những thế kíp nổ còn không đặt ở trên quả bom như bình thường mà lại bị vùi
vào trong đống thuốc nổ. “Tên điên này bị bệnh không nhẹ, nhưng loại bom khó tháo dỡ này cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi.” Lý Phàm nhẹ giọng tự nói. Anh lấy bao tay tĩnh điện từ trong hộp dụng cụ ra đeo lên, sau đó bắt đầu cẩn thận di chuyển quả bom để kíp nổ dần dần lộ ra. Kíp nổ đã được kích hoạt, thời gian chỉ còn một phút ba mươi giây, hơn nữa còn đang nhanh chóng trôi qua.
Lý Phàm cẩn thận quan sát dây nối của quả bom, các đường dây được thiết kế rất phức tạp. Năm loại dây vàng, xanh lam, trắng, đỏ, đen chằng chịt được chia thành ba bó.
Mười lăm đường dây chằng chịt khiến người nhìn vào cảm thấy choáng váng, nhưng Lý Phàm tinh mặt lập tức có thể nhận ra ngay có đến mười hai dây dẫn giả nhằm gây rối cho người phán đoán.
Chỉ ba dây dẫn thực sự liên quan đến kíp nổ mà thôi. “Quả nhiên người điên không thể suy nghĩ bình thường được, cho rằng làm nhiều dây dẫn giả như vậy là có thể qua mắt người khác sao, vốn chỉ cần cắt đứt dây này là được.”
Lý Phàm lôi ra một sợi dây màu đen từ trong mười lăm sợi dây.
Lão Lưu theo dõi từ nãy đến giờ, khi nhìn thấy Lý Phàm lôi cọng dây dẫn kia ra, ông ta lập tức vỗ mạnh xuống bàn: “Tên khốn kiếp này, vậy mà chỉ cần nhìn qua đã có thể tìm được. Thật may mắn mà”
“Nhưng tiếp theo cậu sẽ không còn may mắn như vậy nữa đâu, hãy chuẩn bị nghênh chiến đi! Ớt Xanh, Nấm Rơm, Sơn Dược vào vị trí, trò chơi trốn tìm của chúng ta sắp bắt đầu rồi.”
Lão Lưu hơi điên cuồng phất tay, cũng cầm lấy bộ điều khiển của máy bay không người lái. Ba tên sát thủ Ớt Xanh, Nấm Rơm, Sơn Dược cũng đã trang bị kỹ càng, đi theo hàng chỉnh tề bước ra ngoài.
Trong kho hàng.
Lý Phàm cầm kìm cắt dây không do dự chút nào.
Rắc Rắc!
Tiếng cắt đứt vang lên, dây dẫn đã bị cắt đứt, đồng hồ trên quả bom cũng bắt đầu phát ra tiếng tít tít dồn dập.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trên đồng hồ từ hiện thị con số sáu mươi lập tức biến thành một hàng số 0 đang nhấp nháy. Quả bom hẹn giờ cuối cùng đã im lặng, không còn dấu hiệu sẽ nổ tung nữa.
“Đúng là một tên điên nhàm chán, cứ thích chơi trò sắp đặt này mãi.” Lý Phàm nhỏ giọng lầm bầm, ném lìm và bao tay vào trong hộp dụng cụ.
Trần Hiểu Đồng thấy Lý Phàm đã xử lý xong bom hẹn giờ lập tức vội vàng chạy tới. Khi thấy trong cốp chứa đầy bom và thuốc nổ, Trần Hiểu Đồng kinh ngạc đến mức không khép miệng được. “Lão Lưu cũng điện quá rồi. Chất nhiều thuốc nổ lên xe mình như vậy, ông ta không sợ chúng đột nhiên nổ tung ư?” Lý Phàm nhún vai, lạnh nhạt nói: “Vô cùng kiêu ngạo ngang ngược. Trong lòng lão Lưu, ông ta là kẻ toàn năng, tất cả mọi người đều phải bị ông ta đùa bỡn trong lòng bàn tay”
Khi Lý Phàm vừa dứt lời, bốn phía trong kho hàng đầu truyền đến một giọng nói máy móc. “Khả năng của cậu vượt ngoài dự đoán của tôi. Nhưng trò chơi giờ mới bắt đầu. Bây giờ chúng ta chơi trò trốn tìm đi, chúng tôi đã trốn kỹ, chờ cậu tới bắt”
Sau khi giọng nói máy móc kia dứt lời, cửa kho hàng cũng từ từ mở ra. Bên ngoài đã chìm trong bóng đêm, không lâu nữa trời sẽ tối hẳn.