Thực ra, anh hoàn toàn không biết gì về nhà họ Đế, anh chủ yếu muốn nghe ông Võ kể để hiểu qua một chút.
Lúc này ông Võ mới thành thật nói: “Cậu Lý, thực ra nhà họ Đế rất đáng sợ, là một gia tộc cực kỳ lớn, rất có danh tiếng ở Võ Thành, có thể nói là giống như Long Môn.”
Sau khi Lý Phàm nghe xong thì hít sâu một hơi, trong lòng anh vô cùng nắm rõ thế lực của Long Môn lớn đến cỡ nào, nhưng ông Võ lại nói nhà họ Đế giống như Long Môn, có thể thấy nhà họ Đế rốt cuộc không đơn giản ra sao.
Lý Phàm rất kinh ngạc đối với chuyện này, có điều trong lòng anh hiểu rõ nhà họ Đế này phải khó đối phó hơn Long Môn, muốn giải quyết xong trong thời gian ngắn dường như là chuyện khó như lên trời.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ lo âu của Lý Phàm, lúc này ông Võ mới nói: “Cậu Lý, tôi biết cậu là thiếu chủ của Long Môn, nhưng cậu không cần phải bàn cãi với nhà họ Đế vì những điều này.”
“Tôi đã không còn là thiếu chủ của Long Môn, tôi là một người thường.” Lý Phàm nói.
Khi Lý Phàm vừa dứt lời, ông Võ đã há hốc mồm, nếu không phải chính tai nghe thấy, ông ta cũng không dám tin điều đó là thật, có chút kinh ngạc nói: “Cậu Lý, nếu cậu không phải là thiếu chủ của Long Môn, vậy thì càng không thể trở thành kẻ thù với nhà họ Đế. Tôi biết rất rõ nhà họ Đế, hắn chỉ gây rối một trận rồi sẽ cho qua thôi.”
“Được rồi, ông cũng không cần nói nhiều lời vô nghĩa với tôi như vậy. Tôi tự biết bản thân nặng nhẹ bao nhiêu, tôi sẽ lượng sức mà làm.” Lý Phàm tức giận nói.
Lúc này ông Võ mới giải thích: “nhà họ Đế có hoạt động kinh doanh kinh tế lớn nhất thế giới. Hầu như tất cả các môn phái võ lâm ở Võ Thành đều nghe theo mệnh lệnh của nhà họ Đế. Một câu nói của nhà họ Đế có thể tiêu diệt cả một gia tộc chỉ trong một giây”.
Lý Phàm đã thấy qua nhiều cảnh đời, cho nên cũng không sợ hãi, cho dù nhà họ Đế có đáng sợ hơn thế nữa anh cũng chẳng coi ra gì. Anh nói với ông Võ: “Bớt nói những điều vô bổ với tôi. Ông nói thẳng cho tôi biết, ai là chủ của nhà họ Đế? Ai mới là người đối phó tôi.”
“Nhà họ Đế có ngũ đế làm chủ.”
"Ngũ đế? Đã là niên đại nào rồi còn
không thực tế như vậy." Lý Phàm tưởng rằng danh hiệu Long Môn đã là kỳ quái, nào ngờ nhà họ Đế còn kỳ quái hơn. Thật đúng là sống lâu rồi thì chuyện gì cũng có thể thấy được.
Ông Võ thở dài nói: "Ngũ đế này đều là nhân vật lớn hàng đầu. Có thể nói là thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. ”
“Mấu chốt.” Lý Phàm sốt ruột liếc mắt nhìn, cảm thấy ông Võ hơi nói lắm lời vô dụng, anh sắp nghe không vào nổi.
Ông Võ lúc này mới nói thẳng: "Người đối nghịch với chúng ta lần này là Thanh Đế. Trong ngũ đế, Thanh Đế là người yêu nhất, nhưng cũng không thể coi. thường.
“Vậy quan hệ giữa bọn họ thế nào?” Lý Phàm đột nhiên hỏi.
Anh không tin nhà họ Đế sẽ đoàn kết như vậy, nhất định giống như Long Môn, cũng sẽ có lục đục với nhau và tranh giành cấu xé lẫn nhau.
Ông Võ giải thích: “Quan hệ giữa Ngũ đế bọn họ cũng không ra làm sao. Có thể nói họ là kẻ thù của nhau.”
Sau khi Lý Phàm nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, anh không ngờ ông Võ lại có cách đánh giá như vậy đối với nhà họ Đế.
“Vậy thì dễ xử lý.” Lý Phàm cũng hiện ra nụ cười tự tin. Nếu quá đoàn kết thì đúng thật là không dễ đối phó, nhưng nếu không đoàn kết thì có thể đánh bại từng người một.
ông Võ ngạc nhiên nói: “Cậu Lý, không phải là cậu thật muốn đấu với nhà họ Đế đó chứ?”
“Không chỉ là đấu với nhà họ Đế, mà tôi còn muốn khiến bọn họ phục tự đáy lòng chứ không phải chỉ nói ngoài miệng.” Lời nói của Lý Phàm hoàn toàn khiến ông Võ kinh hãi, phải tự tin biết bao nhiêu mới có thể nói ra những lời hùng hồn như vậy.
“Cậu Lý thật đáng kinh ngạc, tôi vô cùng khâm phục.” ông Võ giơ ngón tay cái ra và nói.
Lý Phàm cười nói: “Đã đến lúc này rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Lúc ông Võ xoay người, Lý Phàm đột nhiên tháo máy nghe lén sau lưng đối phương xuống, anh dứt khoát giẫm lên, ông Võ hoàn toàn không phát giác ra hành động bí mật này.
Sắc mặt của tất cả những người đang nghe lén ông Võ đều thay đổi rõ rệt sau khi nghe được tin tức này, bọn họ đều vô cùng tức giận và lập tức báo cho Thanh Đế biết tin này.
Sắc mặt Thanh Đế trầm xuống, ngay sau đó đã khôi phục lại vẻ mặt, nói: “Tên đó từ đâu tới? Võ Thành tuyệt đối không thể có nhân vật ngạo mạn như vậy.”
“Hắn từng là thiếu chủ của Long Môn.” Một thuộc hạ trong đó báo cáo.
Thanh Đế sửng sốt vài giây rồi hừ nói: “Vậy thì thế nào, cho dù là Đại Long Vương gặp ta cũng phải nhún nhường ba phần. Thế lực của Long Môn hiện giờ càng ngày càng ghê gớm, nhất định phải trừ khử gã đó! Nếu không uy hiếp rất lớn. Các ngươi lập tức hành động cho ta, không tiếc bất cứ giá nào.”
Không phải Thanh Đế lo lắng về việc Lý Phàm sẽ mang đến mối đe dọa gì cho mình, ông ta chủ yếu lo lắng Lý Phàm quá nguy hiểm, nếu để mặc cho Lý Phàm tiếp tục như vậy, ngược lại không phải là chuyện tốt cho bản thân.