Chiếc Benz lái thẳng về nhà kho bảo dưỡng, người phụ trách sân bay hoảng loạn chỉ huy như đang đối diện với kẻ địch, ra lệnh cho toàn bộ bảo vệ của sân bay đi về phía nhà kho bảo dưỡng, bao vây toàn bộ nhà kho lại.
Không khí trong sân bay lập tức trở nên căng thẳng, vô số những chiếc xe của bảo vệ kèm theo còi tiếng cảnh báo đang lái về phía nhà kho.
Trong nhà kho bảo dưỡng, nhân viên bảo trì tiếp ứng nhóm người Thompson huýt một tiếng sáo, rồi nhét điện thoại vào trong túi quần.
“Mấy người thật sự đã gây ra một phiền phức lớn cho tôi rồi, bảo vệ của sân bay đã bắt đầu hành động rồi, bọn họ muốn bao vây nhà kho lại, thời gian còn lại cho mấy người không còn quá hai phút, tôi không ở cùng nữa, đi trước đây.”
Nhân viên bảo trì nói xong thì đi ra cửa sau, mở cửa ra rồi đi ra ngoài.
Giây phút nguy hiểm như thế này, nhân viên bảo trì không muốn ở lại cùng bọn họ đợi chết.
“Fuck! Tên khốn nạn chết tiệt này, mau rút!”
Thompson đội mũ lên, lấy một khẩu súng từ chiếc rương đựng vũ khí bên cạnh, nhanh chóng xông ra phía cửa sau.
Đám người Cletti cũng lần lượt tăng tốc, cầm vũ khí lên rồi đi theo.
Sau khi Thompson ra khỏi cửa sau, chỉ nhìn thấy bóng dáng nhân viên bảo trì nhảy xuống từ bức tường, sau đó anh ta biến mất khỏi tầm mắt của Thompson.
Nghe tiếng báo động truyền đến từ bốn xung quanh, trong lòng Thompson vô cùng hoảng loạn, cảm thấy bản thân thông minh đã bị thông minh hại, vào giây phút then chốt nhất lại đưa ra lựa chọn sai lầm nhất.
Vốn còn muốn chơi chiêu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, không ngờ tư duy của Lý Phàm lại hoàn toàn không giống bình thường, lập tức tìm ra được nơi an toàn nhất này.
Thompson chỉ cảm thán trong giây lát, sau đó hoảng loạn chạy về nơi nhân viên bảo trì đã biến mất.
Trên bức tường đó đã được khoét một vài lỗ, để người ta có thể trèo lên đó nhảy qua tường.
“Shit! Đã rất lâu tôi không làm loại chuyện này rồi, chuyện trèo tường ngày hôm nay đúng thật là khiến tôi mất sạch mặt mũi!”
Tuy miệng thì oán hận như vậy, nhưng cơ thể Thompson vẫn vô cùng thành thật bám vào tường rồi bắt đầu dùng lực trèo lên.
Có điều những năm nay Thompson đã quen với cuộc sống thoải mái, hành động không tốt như trước nữa, sau khi trèo vài cái nhưng lại vẫn không thể trèo lên đến đỉnh tường.
Cletti và đám thị vệ thân cận cũng xông tới, Thompson trèo tường đến mức mặt đỏ tía tai, thấy đám người Cletti đang khoanh tay đứng nhìn mình, Thompson giận dữ hét lớn.
“Mấy người đang xem trò vui đúng không! Coi tôi là con khỉ đấy à? Mau tới giúp tôi, mấy người các cậu đúng là đầu đã gỉ sét cả rồi!”
Cletti lập tức đẩy một thị vệ bên cạnh mình, hét lớn: “Còn không mau giúp đại nhân lên tường!”
Đám thị vệ cùng nhau đi đến phía sau Thompson, bắt đầu hợp sức đẩy Thompson lên tường.
…
Xe Benz lái đến cửa nhà kho, mở cửa ra rồi đi vào trong, ánh mắt Lý Phàm nhanh chóng lướt qua nhà kho một lượt.
Trong nhà kho chất đầy linh kiện máy móc, nhưng hoàn toàn không có bóng dáng người nào.
Đột nhiên, Lý Phàm nhìn thấy tung tích của chiếc xe bảo trì kia, lập tức lái đến bên cạnh chiếc xe đó.
Lý Phàm xuống xe nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Hiểu Đồng, em và Văn Hân ở trên xe, lão Sở, theo tôi tới bên này.”
Lý Phàm chỉ vào gian bảo trì xe, sau đó chạy về phía đó.
Sở Trung Thiên lấy súng ra, lên nòng súng rồi chạy theo Lý Phàm.
Trần Hiểu Đồng muốn xuống xe, Khang Văn Hân thấp giọng nói: “Sư nương, chúng ta đừng gây thêm loạn nữa, nếu không sư phụ sẽ không vui đâu.”
“Anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai ngời ngời của sư phụ mình sao? Anh không biết đi cổ vũ cho sư phụ của mình sao? Như vậy sao còn làm đồ đệ được? Chắc chắn sẽ không học được bản lĩnh thật sự.”
Khang Văn Hân cảm thấy hoảng hốt, cả người đều như có chút không ổn.
Trần Hiểu Đồng nhếch miệng, nói tiếp: “Anh đã từng nghe nói chưa? Muốn học thành tài thì phải ngủ cùng thầy, với cái sự giác ngộ này của anh, cả đời này cũng đừng mong học được kĩ thuật cao siêu gì.”
Tinh tần của Khang Văn Hân như bị đả kích, ủ rũ nhìn Trần Hiểu Đồng nói: “Vậy, chúng ta đi theo qua đó?”
“Phí lời, chắc chắn là phải đi theo rồi, tôi còn muốn nhìn dáng vẻ đẹp trai ngời ngời của anh Lý Phàm cơ!”
Trần Hiểu Đồng nói vài lời đã đánh vỡ được tâm lí phòng bị của Khang Văn Hân, mở cửa xuống xe rồi chạy theo về phía gian bảo trì.
Lý Phàm và Sở Trung Thiên đi vào gian bảo trì, nhìn mấy cái rương trên bệ bảo trì, lập tức chắc chắn được đám người Thompson từng tới đây.
Nhìn ra cửa sau cách đó khong xa, Lý Phàm vẫy tay với Sở Trung Thiên, hai người cùng nhau đi qua đó.
Lý Phàm đứng ở trước cửa nghe ngóng một lúc, sau đó làm tư thế tay yểm hộ với Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên khẽ gật đầu, Lý Phàm mở khóa cửa, đạp cửa ra.
Giây phút cửa mở ra, có một tên thị vệ ngồi xổm trước cửa, lập tức bóp cò súng, bắn về phía cánh cửa đột nhiên được mở ra.
Sau tiếng súng, thị vệ mới phát hiện không có ai xông ra.
Khi anh ta ý thức được có điều không ổn, một cái tuốc nơ vít bay ra, cắm thẳng vào cổ họng anh ta.
Tên thị vệ phun ra một ngụm máu, rồi cả người ngã về phía sau.
Sau đó Sở Trung Thiên xông ra, nhìn thấy hai tên thị vệ đang đỡ Thompson trèo tường, Cletti và một tên khác đang cảnh giác.
Thấy Sở Trung Thiên đột nhiên xuất hiện, Cletti chợt hoảng hốt, lập tức giơ súng lên.
“Khốn khiếp! Nổ súng, nổ súng!”
Cletti hét lên một tiếng rồi bóp cò súng trước.
Thị vệ đứng bên cạnh cũng nhắm vào Sở Trung Thiên, hai người bọn họ điên cuồng bắn về phía Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên hoàn toàn không dám xông lên, ôm đầu chạy ra sau cửa.
Pằng pằng pằng.
Tiếng súng không ngừng vang lên, hỏa lực từ khắp nơi vô cùng khốc liệt.
“Cậu Lý, Thompson đang trèo tường, Cletti dẫn người trông chừng, chuyện này, dường như có chút kì lạ, Cletti nên là người phụ trách cao nhất mới đúng, có điều hỏa lực của bọn họ đúng là quá mạnh rồi.”
Sở Trung Thiên hoảng loạn nói, tiếng súng bên ngoài vang lên như tiếng pháo, đổi lại là ai thì cũng đều sẽ căng thẳng.
Lý Phàm khẽ gật đầu, sau đó xách cái rương công cụ kia lên, rồi men theo phía cửa, ném rương công cụ về phía truyền ra tiếng súng.
Rương công cụ cùng với những món đồ trong đó bay ra ngoài, bay về phía đám người Cletti.
Đám người Cletti nào từng gặp trận thế như vậy, thấy các công cụ phát ra tia điện, đều không biết nên ứng phó thế nào.
“Chuyện này là như nào? Chúng ta có cần tránh một lát không!”
Cletti có chút mơ màng hỏi.
Sắc mặt tên thị vệ bên cạnh hoàn toàn không có chút để tâm nói: “Có gì cần phải tránh chứ, cũng chỉ là một vài công cụ thôi mà, không thể nào khiến chúng ta bị thương được!”
Lúc thị vệ nói lời này, một cái tuốc nơ vít bay về phía trán của anh ta.
Thị vệ giơ tay lên muốn cản tuốc nơ vít lại, nhưng nó lại xuyên qua tay của anh ta, đâm sâu vào trong trán.
Một dòng máu chảy ra từ miệng vết thương, sau đó tên thị vệ ngã xuống đất.