Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 440: NÊN UỐNG THUỐC RỒI

“A! Tay của tôi! Tay bị đứt rồi!”

Long Đào phát ra một tiếng kêu thảm thiết, súng trong tay rơi xuống đất, giây phút này anh ta đã hoàn toàn tin tưởng những lời Hoa Tử nói.

Nhưng lúc tin tưởng thì đã quá muộn rồi.

Hai tay súng chịu đựng cơ đau chuyển súng qua tay trái, nhưng hai người đều khôn ngoan không giơ súng lên nữa.

Động tác Lý Phàm dùng hạt dưa đâm vào cổ tay của bọn họ, đã nói cho bọn họ biết sự khác biệt giữa bọn họ là một trời một vực.

Cho dù có súng trong tay, cũng không phải là đối thủ của Lý Phàm, súng thật sự trở thành một thứ đồ chơi.

“Anh Đào, anh tin rồi chứ, không phải em không có thực lực, thực sự là đối phương quá mạnh.”

Hoa Tử che bụng nằm trên mặt đất nói.

Khuôn mặt của Hoa Tử tối sầm lại, hận không thể một cước đá chết Hoa Tử, ai mà biết được lại như vậy, trong lúc này nói những lời này làm gì!

“Người anh em, tôi sai rồi, nhận đánh nhận phạt, cậu nói chuyện này phải làm như thế nào, cậu nói như thế nào thì tôi làm như vậy.”

Long Đào nhận thua một cách vô cùng lưu manh, chỉ cần có thể giữ được tính mạng là được rồi.

“Mấy người không phải là người của Hán Thành, đến Hán Thành làm gì.”

Lý Phàm cắn hạt dưa hỏi.

“Chúng tôi, là cậu ba Lâm nào đó không phải đến sao, tôi muốn nói chuyện với cậu ba Lâm, xem xem có thể cùng hợp tác làm ăn, làm lớn mạnh cùng phát triển.”

Long Đào vốn định nói ra những lời bịa đặt, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lý Phàm, Long Đào cảm thấy suy nghĩ trong lòng mình đã bị Lý Phàm nhìn thấu, vì vậy Long Đào không dám giấu diếm, trực tiếp nói ra ý đồ của mình.

“Lại là cậu ba Lâm, xem ra cái đồ khốn khiếp này đem đến cho tôi không ít phiền phức, anh với cậu ba Lâm có hẹn gặp mặt không? Tôi cũng muốn đi nói chuyện với anh ta.”

Lý Phàm đang không tìm ra cậu ba Lâm, phải giệt cỏ phải giệt tận gốc.

Long Đào nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy sao mình lại xui xẻo như vậy chứ, gặp phải tấm sắt thì không nói, tấm sắt này còn muốn đi tìm cậu ba Lâm để gây phiền phức, sợ là sau này bản thân sẽ bị cậu ba Lâm truy sát.

“Đại ca, hay là tôi đưa số điện thoại của cậu ba Lâm cho cậu, cậu tự liên lạc với anh ta có được không, tôi sẽ dẫn người trở về, sau này sẽ không đặt chân đến Hán Thành nữa.”

Long Đào không muốn tham gia vào giữa Lý Phàm và cậu ba Lâm, cho dù cuối cùng hai người có kết quả như thế nào, Long Đào cảm thấy bản thân sẽ không có kết cục tốt, bây giờ vẫn nên nhanh chóng chuồn đi sẽ tốt hơn.

“Trên người tôi mang theo 6 tỷ, đưa hết cho cậu coi như là bồi thường có được không, chỉ cầu xin đại ca bỏ qua cho tôi, sau này cần thì cứ gọi tôi, tiểu đệ nhất định sẽ làm việc cho đại ca.”

Lý Phàm lắc đầu: “Không cần sau này, cũng không cần tiền của anh, chỉ cần anh dẫn tôi đi gặp cậu ba Lâm, tất cả chuyện ngày hôm nay xem như xóa bỏ, nếu không, haha.”

Nghe thấy tiếng cười cuối cùng của Lý Phàm, hồn phách của Long Đào đều bay ra khỏi cơ thể, cảm thấy cả người đột nhiên không tốt.

Cái này chắc chắn là một chuyện muốn mạng người mà, làm kẻ dẫn đường có thể còn có con đường sống, nếu như không làm kẻ dẫn đường, chỉ sợ là tiếp theo sẽ phải chết.

Long Đào do dự một lúc, cảm thấy làm người dẫn đường vẫn tốt hơn, ít nhất còn có thể có được một con đường sống.

“Tôi, tôi đã hẹn với cậu ba Lâm, mười giờ tối hôm nay gặp mặt, nếu như anh có hứng thú, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”

Lý Phàm cười đưa cho Long Đào một nắm hạt dưa: “Như vậy mới ngoan, nào, ăn hạt dưa để kìm nén sự sợ hãi.”

Nhìn hạt dưa bị Lý Phàm nhét vào trong tay, Long Đào sợ đến mức trái tim muốn nhảy ra ngoài, lúc nãy bị Lý Phàm dùng hạt dưa làm đứt cổ tay, khiến Long Đào đã có ám ảnh với hạt dưa.

Nhưng thấy Lý Phàm cười haha, nhìn chằm chằm vào mình, Long Đào kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, gượng cười, cho một hạt dưa vào trong miệng.

Cố Họa Y kéo cánh tay Lý Phàm, Lý Phàm quay người lại nhìn Cố Họa Y: “Vợ à, sao vậy?”

“Anh thật sự muốn đi tìm cậu ba Lâm sao?”

“Nhất định phải tìm anh ta để nói chuyện, anh ta làm ra nhiều chuyện như vậy, không thể để anh ta được lợi.”

Lý Phàm nói một cách đương nhiên.

“Vậy anh, anh phải cẩn thận.”

“Chắc chắn sẽ cẩn thận, anh đưa bọn em về nhà trước, tối nay có lẽ sẽ bận cả buổi tối.”

“Em luôn lo lắng một mình anh không an toàn, hay là anh tìm người khác giúp đỡ?”

Cố Họa Y nghĩ thế nào vẫn cảm thấy lo lắng, nghĩ rằng tốt nhất là nên bảo Lý Phàm tìm Sở Trung Thiên giúp đỡ.

“Haha, sao phải phiền phức như vậy, đến lúc đó anh sẽ sắp xếp, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề.”

Lý Phàm đang nói thì điện thoại vang lên tiếng đu đu, lấy điện thoại ra thấy người gọi đến là Bát gia, lông mày Lý Phàm nhướng lên.

Mấy ngày nay sau khi đến Hán Thành thì không có tin tức gì, Lý Phàm suy nghĩ có phải bên phía Bát Gia có tin tức gì mới.

“A lô, tiểu bát.”

“Thiếu chủ, bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi có tin tức phải báo cáo với cậu.”

Bát gia khuôn mặt tươi cười, trong lòng lại nghĩ đến hôm nay có lẽ đến ngày đưa thuốc rồi, bản thân không tích cực, chủ động, có phải Lý Phàm sẽ quên mất chuyện này.

Truy hồn đan cứ cách một khoảng thời gian là phải dùng thuốc giải một lần, nếu như gián đoạn, có thể sẽ dẫn đến chết người!

“Có chuyện gì cứ nói trong điện thoại đi.”

Lý Phàm tùy tiện nói.

Trong lòng Bát Gia có vô số lời mắng chửi muốn nói, tinh thần suýt nữa sụp đổ.

“Khụ khụ, thiếu chủ, chủ yếu là, tôi nên uống thuốc rồi, thuốc giải của truy hồn đan.”

Bát gia khóc lóc nói, thật sự không thể giả vờ được nữa.

“Ô, anh xem anh đi, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, tôi suýt nữa thì quên mất chuyện này, vậy tối nay chúng ta gặp nhau, 9h gặp ở quán nướng Hoàng Ký.”

“Ai ai, hiểu rồi, tôi sẽ đi sắp xếp.”

Lý Phàm cúp điện thoại, cười nói: “Mấy ngày nay ngày nào cũng có việc, đưa em về trước, sau đó còn phải giải quyết những chuyện phức tạp này.”

Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng khoác tay nhau đứng dậy đi ra ngoài.

Lý Phàm vỗ nhẹ vào Vương Tông Huyền vẫn chưa hoàn hồn lại: “Đừng căng thẳng nữa, quay về thôi.”

“Ồ, ồ.”

Vương Tông Huyền từ trên sofa bò dậy, không nói câu gì chạy ra ngoài, lao thẳng ra đại sảnh của quán cafe.

Lý Phàm vẫy tay với Long Đào, dẫn theo Long Đào cùng rời đi.

Sau khi đưa Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng về nhà, Lý Phàm và Long Đào ngồi trong xe, câu được câu chăng nói chuyện với nhau.

“Nhà họ Lâm rốt cuộc có lai lịch thế nào, tại sao những nhân vật lớn một phương như các anh lại chạy đến gặp cậu ba Lâm.”

Lý Phàm tò mò hỏi.

“Nhà họ Lâm kinh doanh vũ khí, con đường rộng rãi, hơn nữa thế lực cũng vô cùng mạnh, nghe nói có hàng nghìn vệ sĩ riêng, đều là sát thủ giết người không chớp mắt, gần đây nhà họ Lâm chuẩn bị mở rộng kinh doanh cũng là vì muốn chọn ra gia chủ tương lai của nhà họ Lâm.”

“Cậu ba Lâm với tư cách là một trong số những người thừa kế, cũng bị phái đi mở rộng địa bàn, chúng tôi cảm thấy đây là cơ hội tốt, nếu như có thể liên kết với nhà họ Lâm, sau này chúng tôi sẽ có những đối tác lớn, chắc chắn có thể vươn lên một cách nhanh chóng.”

Long Đào nói ra tất cả những chuyện mà mình biết, không dám có bất kỳ sự giấu diếm nào.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK