Sau khi người mặc vest đứng dậy thì bị ánh mắt của Lý Phàm khoá chặt, anh ta muốn bỏ chạy theo bản năng nhưng lại bị Lý Phàm nắm bả vai, thản nhiên nói: "Nếu không muốn chết thì đừng bán mạng cho Long Hậu bán mạng, nếu không tôi sẽ cho anh biết tay."
Người đàn ông mặc vest ngây thơ nghĩ rằng đối phương sợ Long Hậu, anh ta không ý thức được chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói, anh ta không nên đem Long Hậu ra làm lá bài tẩy của mình mà thốt ra những câu ngu ngốc: "Sao nào, mày dám đánh tao sao? Dám thì tới đi, tao cũng muốn xem xem mày lợi hại thế nào, trong mắt tao mày chỉ là một thằng rác rưởi.”
Lý Phàm nghe vậy lập tức cười khinh thường, lúc này rồi mà đối phương vẫn còn nói khoác như vậy, thế chẳng phải là đang tự chuốc lấy cực khổ sao? Anh quyết định phải khiến đối phương trả giá.
Anh siết chặt vai đối phương, người mặc vest nhận ra vai càng ngày càng đau, thậm chí còn nghe thấy tiếng lách cách, trong lòng bắt đầu lo sợ, anh ta linh cảm rằng người kia nhất thể sẽ dồn mình vào chỗ chết.
Giờ phút này người đàn ông mặc vest bắt đầu luống cuống, anh ta cũng không ngốc đến mức không nhận ra đối phương định làm thật nên vội vàng cầu xin Lý Phàm tha thứ: "Đại ca, xin anh hãy tha mạng cho tôi đi mà, tôi biết tôi không phải là đối thủ của anh, bây giờ tôi thật sự biết sai rồi.”
"Bớt làm bộ làm tịch đi, vừa rồi có nghe lọt tai những gì tôi nói không hả? Nếu anh còn tiếp tục kiếm chuyện với tôi nữa thì tôi sẽ cho anh đi gặp Diên La Vương!" Lý Phàm trầm giọng nói.
Lúc này, người đàn ông mặc vest đành phải lựa chọn giữ cái mạng quèn của mình lại nên liên tục gật đầu, dù gì cũng phải sống qua hôm nay rồi mới nói tiếp được, anh ta chẳng quản được những chuyện khác và cũng không ngờ là Lý Phàm sẽ nói như vậy.
Lý Phàm thấy người đàn ông mặc vest chật vật chạy trốn thì cũng không ngăn cản, đối phương chạy cũng mau lẹ lắm, nếu đối phương không nhanh chân một chút thì anh sẽ xử đẹp anh ta.
"Hừ, coi như anh chạy nhanh, cút càng nhanh càng tốt đi." Lý Phàm hừ lạnh một tiếng.
Người đàn ông mặc vest vô cùng xấu hổ, anh ta không ngờ người ta lại nói với mình những lời như vậy nên gần như muốn nổi điên khi nghe thấy.
Trúc Hoa Nguyệt lúc này mới chạy tới ôm Lý Phàm, lúc cô rơi vào tình huống nguy hiểm nhất, đối phương lại xuất hiện trước mặt cô, đây khiến cô vô cùng cảm động, không ngờ Lý Phàm lại đến tận đây.
Lý Phàm sững sờ khi nhìn thấy Trúc Hoa Nguyệt ôm mình, nhưng mới được cứu nên kích động chút cũng không lạ gì, anh nói với Trúc Hoa Nguyệt: "Được rồi, đều đã xong hết rồi, em cũng đừng nghĩ nhiều nữa, đây là lúc cần phải bình tĩnh.”
Trúc Hoa Nguyệt nhịn không được hỏi: "Anh thả anh ta đi như vậy chẳng phải là thả hổ về rừng ư, người sáng mắt đều có thể thấy được là anh ta nhất định sẽ không từ bỏ mục đích.”
Cô vẫn không hiểu tại sao Lý Phàm lại thả người đàn ông mặc vest, đổi lại là cô nhất định sẽ không để cho tên đó rời khỏi đây.
Lý Phàm mỉm cười: "Để anh ta đi cũng tốt, dù sao kế hoạch của anh ta cũng sẽ không thành công, thả cho anh ta về chỗ Long Hậu phỏng chừng cũng không yên lành đâu.
Anh cũng không vội trấn áp Long Hậu, hiện tại vẫn chưa đến lúc khai chiến toàn diện với Long Hậu, trước mắt cùng lắm là cấu xé lẫn nhau mà thôi, nếu Long Hậu thật sự ra tay thì Lý Phàm sẽ khó mà chống đỡ được.
Nhưng lúc này chính là thời cơ tốt nhất, Lý Phàm phải ngăn cản chuyện này xảy ra với mình nếu không sẽ gặp vô vàn phiền phức, cho nên Lý Phàm rất rõ tính nghiêm trọng của vấn đề.
Trúc Hoa Nguyệt lắc đầu quầy quậy, cô hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của Lý Phàm, lúc này chỉ có thể ủng hộ đối phương mà thôi, cô tin tưởng đối phương sẽ không đùa bỡn trong chuyện này.