Lý Phàm thấy hành động đó của họ thì không nhịn được cười. Anh cho rằng ý nghĩ của mấy người này quá là ngây thơ.
Đã đến nước này rồi những người kia còn nghĩ ngợi lung tung.
Mà hiện tại, Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, lúc thấy hai người họ, ánh mắt của chàng thanh niên lập tức tỏa sáng.
Anh ta không ngờ Trúc Hoa Nguyệt và Trần Hiểu Đồng lại xinh đẹp thế, thế là không nhịn được mà rung động trong lòng.
Anh ta theo bản năng tới bắt chuyện với hai người họ. Ai ngờ, bọn họ không thèm nhìn chàng thanh niên, trực tiếp coi anh ta như không khí.
Sắc mặt chàng thanh niên cực kỳ xấu hổ, anh ta không ngờ kết quả lại bất ngờ như vậy.
Anh ta lập tức ngây ra, nghĩ hồi lâu mà không biết rốt cuộc nơi nào của mình có vấn đề.
Giá trị nhan sắc của anh ta có thể nói là tương đối cao. Ai ngờ, khi so ra với những người này thì lại kém xa đến thế.
Vương Ngọc nhìn thấy bày trí trong biệt thự cũng kinh ngạc đến há hốc mồm. Vì để ra vẻ mình là người có kiến thức, bà ta bắt đầu soi mói: “Chỉ thế này à, ở chỗ chúng tôi đồ trang trí còn nhiều hơn vậy, tôi còn tưởng là tốt cỡ nào.”
Vương Cẩn Mai không nghe nổi nữa rồi, đối phương cứ đặt điều hạ thấp làm cho bà ta cực kỳ không thoải mái.
Bà ta quyết định phải cho đối phương biết được sự lợi hại của mình.
Vương Ngọc thản nhiên nói: “Tôi thấy đối diện có cái trung tâm thương mại, không bằng đi shopping đi.”
Vương Cẩn Mai cũng không có hứng thú với shopping lắm, nhưng khi nghe đối phương nói muốn đi, bà ta cũng đồng ý theo: “Được.”
Vương Cẩn Mai theo bản năng nhìn về phía Cố Họa Y và Lý Phàm. Cố Họa Y và Lý Phàm cũng hiểu, chợt chủ động nói: “Chúng ta cùng đi đi.”
Đám người bắt đầu đi về phía trung tâm thương mại.
Đối với đám người Vương Ngọc, Lý Phàm cực kỳ không hiểu. Nhưng nghe giọng điệu của đối phương, chẳng lẽ chỗ đối phương ở cũng rất giàu có.
Ôm lấy sự nghi ngờ này, anh liền hỏi thăm Cố Họa Y.
Lúc này Cố Họa Y mới nói: “Nhà họ làm gì có tiền, đều là giả vờ thôi chứ thật ra một xu cũng không có.”
Lý Phàm nghe vậy thì cực kỳ ngạc nhiên. Nếu thế sao đám Vương Ngọc lại giả bộ làm nhà giàu mới nổi chứ, đây chẳng phải là nói khoác sao?
Sau đó Cố Họa Y mới giải thích: “Mẹ và cô em tính tình không hợp, từ nhỏ tới lớn đều ganh đua so sánh. Bây giờ cô thấy mẹ em sống tốt vậy nên đương nhiên là không thoải mái.”
Lý Phàm nghe vậy, đại khái cũng hiểu ra có ý gì. Thì ra là vậy, anh còn tưởng có nguyên nhân khác chứ. Tất cả đều là giả vờ thôi.
“Thế à.” Lý Phàm ồ một tiếng.
Đi tới trung tâm thương mại, đám người Vương Ngọc mắt lớn trừng mắt nhỏ. Ở chỗ bọn họ chưa từng thấy chỗ nào phát đạt như này.
Chỗ này có nhiều đồ quá, đều là thứ bọn họ không thấy được ở bên kia.
Mấy người Vương Ngọc cố thẳng sống lưng, biến mình thành dáng vẻ của người có tiền.
Lý Phàm cũng biết rõ bọn họ đều giả vờ nhưng không đi vạch trần.
“Mẹ, mẹ có thấy ánh mắt của những người kia nhìn chúng ta có gì là lạ không. Bọn họ hình như đang nhìn đến quần áo của chúng ta ấy.” Chàng thanh niên phát hiện ánh mắt kỳ quái xung quanh thì không nhịn được nói một câu.
Vương Ngọc nghe vậy, bà ta theo bản năng nhìn sang, đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của những người kia. Bà ta suy nghĩ mấy giây, đột nhiên nói ra một câu.
“Có thể do trên người mình mặc hàng hiệu cho nên hâm mộ chúng ta.”
“Đúng đúng đúng.” Chàng thanh niên gật đầu. May mà mình thông minh, chọn được phương pháp như vậy.
Vương Ngọc mỉm cười: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều, nên tỉnh táo, bình tĩnh một chút.”
Sau khi đi vào một cửa tiệm bán quần áo hàng hiệu, Vương Ngọc đột nhiên phát hiện những nhãn hàng này không tầm thường, chất lượng cực kỳ tốt, tốt hơn rất nhiều so với hàng giả mình mặc.
Vương Cẩn Mai cũng là lần đầu tiên tới chỗ hàng xa xỉ như này, bà ta có chút không biết làm sao cho phải.
“Mẹ, yên tâm đi vào đi. Mẹ muốn mua gì thì mua.” Cố Họa Y đọc được ý nghĩ của Vương Cẩn Mai, chợt nói vậy để bắt đầu động viên đối phương.
Vương Cẩn Mai có hơi sững sờ, cười nói: “Thật sao?”
Cố Họa Y gật đầu, lúc này Vương Cẩn Mai mới tự tin đi vào, bắt đầu lựa chọn.