Nói xong, Thôi Thắng Quân và Lý Phàm hiểu ngầm nhìn nhau cười, đều biết mấy trò của buổi đấu giá này. "Món đồ đấu giá cuối cùng sắp bắt đầu, mời các quý khách trở lại chỗ ngồi của mình."
Nghe tiếng loa phát thanh, Thôi Thắng Quân trở lại hội trường trước. Còn khi Lý Phàm đi tới cửa hội trường thì điện thoại đột nhiên đổ chuông. Cầm điện thoại lên nhìn, là số điện thoại của công ty nhà họ Phương... Sao lại cứ gọi điện thoại vào lúc này nhỉ? Lý Phàm không vui nghe máy. Điện thoại vang lên giọng nói của nhân viên lễ tân. "Alo, chào anh Lý ạ, Chủ tịch của chúng tôi nói có chuyện gấp cần tìm anh, phiền anh bây giờ đến công ty một chuyến ạ" "Bây giờ sao? Có nói cụ thể là chuyện gì không?"
"Xin lỗi, Chủ tịch của chúng tôi không nói rõ ạ, mà chỉ nói có việc gấp và bảo tôi thông báo cho anh, mong anh nếu rảnh thì nhanh chóng tới đây ạ"
"Thế à... Được, tôi biết rồi."
Kết thúc cuộc gọi, Lý Phàm vừa đi ra khỏi trung tâm vận động, vừa gọi điện thoại bảo Phương Nhược Tuyết ra lái xe, rời đi khi trong lòng hơi tiếc nuối.
Chẳng bao lâu đã đến công ty nhà họ Phương. Lý Phàm vào công ty, đi tới phòng làm việc của Phương Kỳ dưới sự hướng dẫn của thư kí. Vừa mở cửa đi vào thì Phương Kỳ lập tức nói. "Ấy, Lý Phàm đến rồi ấy à, mau đến đây ngồi." Lý Phàm cúi người chào ông ta, rồi ngồi xuống ở chỗ đối diện với Phương Kỳ và hỏi. "Chủ tịch Phương, ông vội vàng cho người gọi tôi đến như thế, chẳng lẽ chuyện nhờ Chủ tịch Phương hỏi thăm đã có manh mối rồi sao?"
"Ha ha, đúng thể đúng thế, phản ứng của thanh niên đúng là mau." Phương Kỳ nở nụ cười xác thực trả lời, Lý Phàm thở phào nhẹ nhõm. "Ông nói đi, mấy người trong nghề đồ cổ đó có ý kiến gì?"
Phương Kỳ suy nghĩ rồi nói: “Cháu Lý à, tôi phải nói trước, cậu muốn vào ngành đồ cổ thì hơi khó khăn đó. Mấy gia tộc lớn không hoan nghênh cậu cho lắm. Nhất là chuyện của ông chủ Hà lần trước, ầmĩ đến mức mọi người biết cả rồi, mọi người đều đề phòng cậu."
Lý Phàm lạnh lùng cười nói: “Chẳng lẽ tôi đầu tư cũng không được?"
Phương Kỳ cười như cáo già, nói: “Theo tin tức mà tôi hỏi thăm được thì bọn họ rất không muốn cậu tham gia vào ngành đồ CỒ."
Nghe thế, Lý Phàm nhíu mày. Mấy ông già làm đồ cổ này chẳng muốn gặp mình đến thế ư?
Phương Kỳ thấy Lý Phàm yên lặng thì cười rồi nói: “Nhưng cháu Lý cứ yên tâm, có tôi đây rồi, tôi sẽ cố gắng giúp cháu Lý mở rộng mối quan hệ"
"Vậy đành nhờ Chủ tịch Phương vậy." Lý Phàm cười nói.
Phương Kỳ suy nghĩ rồi lại nói: “Nhưng mà cháu Lý à, điều mà tôi rất không hiểu là danh tiếng của cháu ở Hán Thành cũng không tốt lắm. Nhà họ Cố cũng không kinh doanh đồ cổ, vậy sao cậu Lý lại cố chấp dấn thân vào ngành nghề này vậy? Hay cậu đại diện cho nhà họ Cố?"
Lý Phàm cười nói: “Chủ tịch Phương đoán sai rồi, tôi chỉ đại diện cho chính tôi."
Nghe thế, Phương Kỳ sững sờ. Ông ta đã nghe nói về thân phận của Lý Phàm, chính là chàng rể vô dụng của nhà họ Cố. Nhưng mà kiến giải và mắt nhìn của Lý Phàm ở đồ cổ đúng là khiến Phương Kỳ bội phục.
Lớp dưới thế này, tốt nhất là thành bạn. "Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước."
Lý Phàm đứng lên và nói: “Chủ tịch Phương, chuyện mà tôi muốn tham gia vào ngành đồ cổ, ông đừng nói cho nhà họ Cố biết, cũng đừng nói cho vợ tôi."
Chủ tịch Phương biết, cười nói: “Đương nhiên rồi."
Nhưng khi Lý Phàm xoay người định đi lại nói một câu. "Lý Phàm, cậu phải nhớ giao ước với tôi đấy" Lý Phàm cũng không nghĩ quá nhiều, thuận tiện bảo "được" rồi đi. Vội vàng rời khỏi công ty và lên xe. Buổi đấu giá hôm nay đã kết thúc, Lý Phàm cũng không có việc gì để làm nên về ngủ. Mấy hôm nay Cổ Họa Y bận chuyện công ty thế nên Lý Phàm tạm thời ở khách sạn, hiểu kĩ càng về ngành nghề đồ cổ. Nửa đêm, khi đang lưới điện thoại thì đột nhiên trên màn hình hiện lên một tin nhắn. "Chưa ngủ sao? Nửa cuối của buổi đấu giá hôm nay anh chạy đi đâu vậy?" Là Thôi Thắng Quân gửi đến.
Há, không ngờ anh cũng là cú đêm, Lý Phàm thấy tin nhắn thì trong đầu nghĩ, đêm dài đằng đẵng, cuối cùng cũng có người trò chuyện với mình.
Mở khung chat, trả lời. "Chưa ngủ, hôm nay tôi đột nhiên có việc gấp, hết cách rồi."
Rồi gửi tiếp một tin. "Xem ra thiếu đương gia nhà họ Thôi bận rộn quá, muộn thế này rồi, chẳng lẽ đang tăng ca ở Tụ Đỉnh Thịnh sao?" Không ngờ Thôi Thắng Quân lại gửi đến bức ảnh selfie của anh ta với mèo, còn làm mặt quỷ.
Tuy biết Thôi Thắng Quân gửi bức ảnh này là để nói anh ta không tăng ca, nhưng Lý Phàm nhìn ảnh thì đen mặt, trong đầu nghĩ, có gì thì nói thẳng không được sao, còn chụp choẹt làm gì chứ...
Lúc này Thôi Thắng Quân lại gửi đến một bức ảnh, còn gửi kèm một câu. "Anh đoán đây là gì?" Lý Phàm nhấp vào ảnh để xem, lập tức khen ngợi.
Cái này nguy nga quá đi! Đập vào mắt Lý Phàm là một pho tượng Quan Âm cưỡi rồng màu đỏ. Chỉ thấy một con cự long màu đỏ trông rất sống động bay lên trên mỏm núi màu nâu đen, trên lưng cự long là một vị Quan
Âm thần thánh uy nghiêm đứng đó.
Lý Phàm lập tức bị chinh phục bởi khí thế hùng vĩ của pho tượng này, vội vàng bảo Thôi Thắng Quân lại gửi thêm mấy bức ảnh chi tiết.
Vì thế Thôi Thắng Quân lại gửi thêm mấy bức cận cảnh pho tượng Quan Âm và cự long, chụp rất là rõ.