Vương Ngọc nở nụ cười gằn: “Mua được biệt thự với giá hời vậy sao, không chừng chẳng phải mặt hàng gì tốt đi.”
Vương Cẩn Mai nghe thế, sắc mặt lập tức lạnh như băng. Bà không ngờ đối phương sẽ nói vậy, cho nên cực kỳ không vui.
Bà nghiến răng nói: “Em gái, sao em có thể nói vậy chứ?”
Lời nói của đối phương khó nghe cỡ nào bà cũng nhịn, nhưng đối phương cố tình buông lời làm giảm giá trị làm cho trong lòng bà cực kỳ không thoải mái.
Chàng thanh niên cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, biệt thự dễ dàng mua lại như vậy chỉ sợ là có người chết.”
“Các người đừng có mà ăn nói lung tung.” Vẻ mặt Vương Cẩn Mai cực kỳ tức giận nói.
Vương Ngọc cười: “Chị, chị không thể không thừa nhận được, hay phải để bọn em nói sự thật ra.”
“Nếu như các người không tin, tôi có thể gọi điện cho người bán biệt thự, để anh ta giải thích cho các người.” Lý Phàm đột nhiên lên tiếng.
Đám người Vương Ngọc nghe đến đó, cứ như nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế giới vậy. Bọn họ sớm biết là có kết quả như vậy, cho nên trong lòng cũng không có bất ngờ gì.
“Cậu tới chứng minh à?” Vương Ngọc nói úp mở một câu, bà ta vốn coi thường Lý Phàm, đã đến lúc này rồi mà đối phương còn dám đứng ra.
Bà ta không hiểu, đối phương là một đứa ở rể thì có vốn liếng từ đâu ra.
Lý Phàm nghe vậy thì cũng biết ý nghĩ những người kia thế nào. Anh ngáp một cái, không có để trong lòng.
“Các người có tin hay không thì tùy, nhưng lời tôi nói đều là sự thật.” Lý Phàm nói xong thì quả quyết gọi cho Khang Văn Hân một cuộc điện thoại.
Bởi vì căn biệt thự này nằm dưới chướng xí nghiệp của đối phương. Nếu để Khang Văn Hân ra mặt, những người này nhất định sẽ không còn gì để nói.
“Tôi nghe nói căn biệt thự này thuộc xí nghiệp của nhà họ Khang, nếu cậu muốn chứng minh căn biệt thự này không có người chết, trừ phi để Khang Văn Hân giải thích, chúng tôi mới tin.”
Nói thật, chàng thanh niên ít nhiều cũng có chút lòng tin. Anh ta nghĩ để Khang Văn Hân tới, nói không chừng không còn gì tốt hơn.
Lý Phàm nghe đến đó, cũng cười, những người này đúng là không thấy quan tài thì chưa đổ lệ mà. Nếu vậy, anh sẽ cho đối phương được chết rõ ràng.
“Tốt, đã vậy, tôi gọi cho Khang Văn Hân đây.” Lý Phàm nói được làm được, anh lập tức gọi cho Khang Văn Hân.
Khang Văn Hân vừa nhìn thấy điện thoại của sư phụ, anh ta vội vàng nhận.
“Sư phụ, sao đột nhiên tìm con?” Giọng điệu của Khang Văn Hân cực kỳ kích động: “Sư phụ ở đâu, con muốn mời sư phụ ăn bữa cơm.”
Lý Phàm liếc mắt một cái, cực kỳ cạn lời với Khang Văn Hân. Đến lúc này rồi mà Khang Văn Hân còn không biết xấu hổ nói như vậy.
Nhưng mà anh lười tranh cãi nhiều với Khang Văn Hân, lập tức nói ra đầu đuôi câu chuyện.
Bởi vì đang mở loa ngoài, cho nên mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng.
Nhưng đám người Vương Ngọc chưa từng gặp Khang Văn Hân, bọn họ cứ cho rằng Lý Phàm đang nói đùa, liếc nhìn nhau, suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không thông.
Ai cũng ngây cả ra, đều cảm thấy chuyện này kỳ quái. Tình huống này là sao, chẳng lẽ Lý Phàm thực sự quen với Khang Văn Hân à?
Nếu thế thì phiền phức rồi.
Dự cảm không tốt dấy lên trong lòng bọn họ, nhưng suy nghĩ này với mới nảy lên đã bị bọn họ nhanh chóng bài trừ đi.
Bọn họ cho rằng chuyện này là không thể nào, Khang Văn Hân là cậu cả nhà họ Khang, là xí nghiệp nổi tiếng ở Hán Thành, chỉ bằng Lý Phàm thì sao có thể quen Khang Văn Hân chứ?
Bọn họ đều không ngừng lắc đầu, cho rằng đây là giả.
“Cái gì, còn có chuyện như vậy sao?” Khang Văn Hầm sầm mặt, lập tức mất bình tĩnh: “Sư phụ, những kẻ đó ở đâu, con tới liền.”
Anh ta thở hồng hộc cúp máy, không ngờ còn có người nghi ngờ biệt thự mình bán cho sư phụ có người từng chết ở đó.
Nghi ngờ này chẳng phải là đang tát vào mặt anh ta sao. Anh ta dám nói căn biệt thự này có thể không phải đứng nhất ở Hán Thành nhưng ít nhất cũng phải đứng thứ hai.
Anh ta cực kỳ nổi nóng, muốn giải thích với đám người kia ngay. Thế là lập tức lái một chiếc xe thể thao, kỹ thuật lái của anh ta đã học khá lâu với Lý Phàm rồi, cũng coi như có tiếng là thần xe.
Kỹ thuật lái xe của Khang Văn Hân lập tức làm người tham gia giao thông kinh sợ. Lúc Vương Băng nhìn thấy cảnh này không khỏi nhíu mày.