“Ồ, thế à, vậy thì quá tốt rồi”
Lý Phàm tiếp lời. Đám côn đồ nghe vậy thì ngẩn người, lúc này càng bực tức hơn. Bọn họ không ngờ Lý Phàm lại hống hách đến thế, đến giờ mà anh vẫn ra vẻ không sợ trời không sợ đất. Mấy tên côn đồ khác khẽ lẩm bẩm: "Em thấy chắc chắn anh ta không biết người của ngài Thiên, bằng không sẽ không hống hách như thế
“Ha ha, anh ta cũng không nhìn xem mình là hạng người gì, dựa vào cách ăn mặc của anh ta, có thể quen biết người của ngài Thiên mới là lạ đó. Tên lão đại quái gở nói.
Mấy tên côn đồ khác gật gù lia lịa, không hề phủ nhận lời của lão đại.
Lý Phàm nhìn đồng hồ, đã đợi đến mức hơi mất kiên nhẫn rồi: “Rốt cuộc các cậu xong chưa vậy, sao anh cậu vẫn chưa tới, nếu còn không tới thì tôi đi đây”
“Hừ, tôi đã từng gặp người chán sống, nhưng chưa thấy ai như anh, anh tôi đã tới đây rồi, để tôi xem anh có nóng lòng đi đầu thai nữa không?”
Tên lão đại quay đầu nhìn, sau khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, thì trong lòng nhất thời mừng rỡ, anh biết anh mình sẽ tới mà.
Đúng lúc này, một thanh niên cao lớn ở trần đi tới, người đầy gân guốc, cơ bắp cuồn cuộn, như gymer trong phòng tập thể hình.
Lý Phàm cười nói: “Không ngờ tên này lại tới nhanh như vậy?”
Thanh niên cao lớn nghe xong thì suýt lảo đảo không đứng vững, anh nghi ngờ nhìn Lý Phàm, có phải đầu óc anh ta bị úng nước rồi đúng không, anh là người của ngài Thiên, vậy mà đối phương lại dám ăn nói với anh như thế.
Phải biết rằng không tới mấy người dám ăn nói với anh như vậy, anh không biết Lý Phàm lấy đâu ra tự tin đó, nhưng trong lòng có thể khẳng định, lát nữa đối phương sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của anh.
“Là anh bắt nạt em trai tôi đúng không? Thanh niên cao lớn lạnh lẽo hỏi.
Lý Phàm cười đáp: “Đây là em trai ruột của cậu?”
“Không phải”
Thanh niên cao lớn phủ nhận ngay, rồi kỳ lạ nhìn Lý Phàm, sao tự dưng anh ta lại hỏi anh vấn đề này?
Lý Phàm nói tiếp: “Nếu không phải là em trai ruột của cậu, thì cậu đừng nên lo chuyện bao đồng”
Thanh niên cao lớn hơi tức giận, anh cũng không ngốc, sao có thể không nghe ra Lý Phàm đang uy hiếp mình, ánh mắt anh không khỏi lạnh lẽo, đã nghĩ xong cách bắt đối phương phải trả giá rồi.
“Được lắm, tôi thấy anh đang cố ý chơi trò lặp lại với tôi đúng không? Thanh niên cao lớn tức giận hỏi.
Lý Phàm chỉ lặng lẽ cười, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, anh cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa, nhưng anh có thể chắc chắn đối phương không hiểu gì cả.
Tên lão đại chạy tới trước mặt thanh niên cao lớn, cố gắng tỏ vẻ thương hại nói: “Anh, cuối cùng anh cũng tới rồi, nếu anh còn không tới, em chết chắc.”
Thanh niên cao lớn nghe vậy thì chán ghét nhìn em trai mình, anh không ngờ anh ta lại mất mặt đến thế, giờ còn tỏ vẻ thương hại với anh nữa, nên tức giận nhìn tên đó: “Cút, em không thấy mất mặt chứ thì anh thì có, đừng đứng đây làm anh chướng mắt nữa”