CHƯƠNG 450: NGUYỀN RỦA ANH
Sau khi chiếc Mercedes-Benz rơi xuống đất, cửa sổ xe bị vỡ nát, bên ghế lái phụ tông xuống mặt đất, đám người cậu ba Lâm đều bị đập chảy máu đầu, đầu não vang lên ong ong, toàn bộ đều rơi vào trạng thái chấn động não.
Cũng chỉ có trạng thái của Tiền Sáng Mắt là tốt một chút, dùng sức lắc lắc đầu, Tiền Sáng Mắt giãy dụa mà chui ra từ cửa sổ xe.
“Mẹ nó thật là không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngu như heo, hại chết ông đây rồi.”
Tiền Sáng Mắt ai oán mà chui ra khỏi xe thương vụ Mercedes-Benz, lai lau vệt máu bị mảnh vỡ kính xe quẹt phải ở trên trán, thật đúng là muốn ngồi xổm ở bên đường hút một điếu thuốc tĩnh tâm lại mà.
Nhưng Tiền Sáng Mắt cũng chỉ có thể muốn mà thôi, Lý Phàm sải bước lớn đi tới, khiến cho Tiền Sáng Mắt ngay lập tức mất hết tâm tư, nhảy xuống xe điên cuồng chạy đi.
Lý Phàm cười lạnh một cái, cổ tay ném một cục đá đi, nặng nề trúng ngay đầu gối của Tiền Sáng Mắt.
Tiền Sáng Mắt đang chạy điên cuồng thì đầu gối bị phập một cái, trực tiếp ngã trên đường, trở thành một tên xui xẻo chính hiệu.
“Chân tôi! Đầu gối tôi!”
Tiền Sáng Mắt thảm thiết kêu gào mà ôm lấy đầu gối, nhìn thấy cái lỗ lớn máu thịt lẫn lộn ở trên đầu gối, cảm thấy lần này chỉ sợ đại nạn khó thoát rồi.
“Ngài Lý! Anh Lý! Lý gia gia! Ngài coi tôi như cái rắm mà thả đi có được không, tôi cho ngài tiền, cho ngài hết toàn bộ gia tài luôn có được không!”
Tiền Sáng Mắt nước mắt giàn dụa, không còn khí phách cao nhân như trước nữa, lúc này chỉ mong Lý Phàm có thể tha cho cái mạng nhỏ của mình thôi.
“Tôi đáng ra không nên thấy tiền là sáng mắt, không nên tham tiền, ngài tha cho tôi đi, sau này tôi tuyệt đối không dám đối địch với ngài nữa.”
Tiền Sáng Mắt nhẫn nhịn cơn đau mà quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu với Lý Phàm.
“Nếu như không phải sư huynh Bào liên hệ tôi, tôi cũng sẽ không tiếp tay làm việc xấu đâu, cậu ba Lâm cho tôi 30 tỷ, tôi cho ngài gấp 10 để mua cái mạng nhỏ của tôi, sau này nếu như còn gặp lại thì Tiền Sáng Mắt tôi nhất định sẽ cung kính với ngài, hiếu kính với ngài như ông nội.”
Tiền Sáng Mắt trực tiếp vứt hết mặt mũi, lúc này mặt mũi nào còn ích lợi gì nữa, chỉ có không biết xấu hổ mới có thể sống tiếp thôi.
Lý Phàm thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Niệm tình ông chỉ là tòng phạm, hôm nay tha cho ông, sau này nếu như còn làm chuyện xấu mà bị tôi bắt gặp thì tôi sẽ không hạ thủ lưu tình nữa.”
“Cảm ơn Lý gia, tôi cút ngay, tôi tuyệt đối sẽ cút được bao xa cút bấy nhiêu xa.”
Tiền Sáng Mắt nặng nề dập đầu ba cái, sau đó hai tay dùng sức đứng trồng cây chuối, dùng tay làm chân mà nhanh chóng chạy điên cuồng rời đi.
Cũng may công phu của Tiền Sáng Mắt không tệ, nếu như đổi lại là người khác thì đứng trồng cây chuối lên thôi cũng đuối lắm rồi, chứ đừng nói là đứng trồng cây chuối mà dùng tay đi bộ như chân.
Lý Phàm đi đến trước chiếc xe Mercedes-Benz thương vụ, dùng chân đá đá chiếc xe thương vụ: “Đừng có giả chết nữa, bò ra nói chuyện đàng hoàng xem nào.”
Chú Bào bò ra trước tiên, cười nịnh mà nói: “Lý gia, tôi cũng là cái rắm, ngài cũng thả tôi đi mà.”
“Ha ha, ông nói tôi thả rắm thì tôi liền thả rắm sao, bây giờ tôi không có định thả rắm.”
Lý Phàm lạnh giọng nói xong thì túm lấy cổ áo của chú Bào, trực tiếp quăng chú Bào sang một bên.
“Ui da!”
Chú Bào rên lên một tiếng, cảm thấy xương cốt toàn thân như sắp tan rã rồi, toàn thân truyền tới cơn đau dữ dội.
Cậu ba Lâm đầu đầy máu cũng chui ra ngoài, sợ sệt mà nhìn Lý Phàm: “Có gì từ từ nói, dù gì cũng không có thâm thù đại hận gì hết mà có đúng không, tôi cũng chỉ bị Cố Thiệu Dũng và Cố Bội Sam dụ dỗ thôi, nếu không thì tôi cũng không dám ra tay với bà xã anh đâu.”
“Dụ dỗ! Nếu như bản thân anh không động tâm thì ai có thể dụ được anh, nếu đã làm gì phải dám nhận.”
Lý Phàm vỗ vỗ vào mặt của cậu ba Lâm, sau đó vươn tay siết lấy cổ của cậu ba Lâm.
Cậu ba Lâm kinh hoảng mà vươn tay túm lấy cánh tay của Lý Phàm, muốn cạy bàn tay đang siết lấy cổ mình của Lý Phàm ra.
“Anh, anh buông tôi ra, đừng siết tôi, chú Bào, Cát Tường, các người mau tới cứu tôi, giết tên tiện nhân này đi! Giết hắn!”
Cát Tường và chú Bào đều không dám nhúc nhích, căn bản không dám sinh ý định đối đầu với Lý Phàm.
“Ngài Lý, tôi và cậu ba Lâm không có bất kỳ quan hệ nào hết, cậu tha cho tôi đi có được không, sau này tôi tuyệt đối sẽ né xa ngài, tuyệt đối không dám xuất hiện ở trước mặt ngài đâu.” Chú Bào hoảng loạn mà cầu xin tha, căn bản không quan tâm đến sống chết của cậu ba Lâm.
Cậu ba Lâm vì không thở được không khí mà đã tiến vào trạng thái thiếu oxy, tứ chi bắt đầu co giật, sắc mặt cũng trở nên tím tái.
Lý Phàm cười lạnh mà vứt cậu ba Lâm đến trước mặt chú Bào, nhàn nhạt nói: “Ông theo hắn chả làm ít chuyện xấu đâu đúng chứ, dùng máu tươi của hắn để gột rửa tội ác của ông đi.”
“Hả?”
Chú Bào ngây người một hồi, không hiểu ý của Lý Phàm.
Sau khi suy nghĩ một hồi, chú Bào mới hiểu ra Lý Phàm là muốn mình giết cậu ba Lâm.
“Khụ khụ, hít hà, hít hà.”
Cậu ba Lâm thở hổn thở hển, cảm thấy cảm giác được thở thật là tốt biết bao.
Chú Bào cúi đầu nhìn cậu ba Lâm đang nhắm mắt thở hổn hển kia, nghiến răng nói: “Nếu như tôi gột rửa tội ác của mình, thì có phải có thể tha cho tôi đi rồi không!”
“Đương nhiên.”
“Được!”
Chú Bào đột nhiên vươn tay ra, hai tay siết lấy cổ của cậu ba Lâm.
“Xin lỗi cậu ba, tôi cũng là vì sống, hết cách rồi!”
Mười ngón tay của chú Bào hệt như móc câu, trực tiếp chọc vào da thịt của cậu ba Lâm, ngón tay đâm vào cổ của cậu ba Lâm.
Cơn đau kịch liệt khiến cậu ba Lâm cảm nhận được hơi thở của chết chóc: “Tên khốn! Tên khốn ăn cây táo rào cây sung!”
Cậu ba Lâm dưới dục vọng sinh tồn mạnh mẽ đã vươn tay sờ đến eo, sau khi mò ra cây súng ở eo, liền không hề do dự mà bóp cò.
“A! Ai cũng không giết được ông đâu!”
Mặt mày cậu ba Lâm dữ tợn mà phẫn nộ gào lên.
Một tràng tiếng súng vang lên, chú Bào không kịp né đã trúng vài viên đạn, máu tươi phun ra từ họng súng.
“Mẹ nó! Chết rồi cũng không an phận, mẹ nó tôi chết cùng với cậu là được rồi!”
Chú Bào dùng sức lực toàn thân, hai tay siết chặt lấy cổ của cậu ba Lâm.
Rắc, rắc.
Một tiếng gãy xương vang lên, cổ của cậu ba Lâm đã bị chú Bào bóp nát.
Cậu ba Lâm nhìn chú Bào với ánh mắt vô thần, biết mình lần này đã chết chắc rồi, trong lòng không cam mà giơ súng lên, kề vào trái tim của chú Bào mà bóp cò.
Pằng!
Viên đạn xuyên qua tim của chú Bào, toàn thân chú Bào chợt run lên một cái, không còn sức chống đỡ cơ thể nữa, cả người đều đè lên người của cậu ba Lâm.
“Ha ha ha.”
Cậu ba Lâm nhoẻn miệng cười, lúc cười phun ra một ngụm máu tươi.
“Lý Phàm, tôi nguyền rủa anh, nhà họ Lâm, chắc chắn sẽ báo thù, cho tôi.”
Cậu ba nói xong thì đứt hơi.
Lý Phàm lắc lắc đầu, cười nói: “Lời nguyền rủa của anh chỉ e sẽ chả có tác dụng gì đâu, chỉ nhà họ Lâm nhỏ nhoi, đến tìm tôi báo thù chính là tìm chết.”
Tiếng động cơ ồ ạt truyền tới từ phía xa, ánh đèn sáng chói mắt càng lúc càng sáng, anh Khang lái xe chở Long Đào tới.
Nhìn thấy hiện trường tai nạn xe ở phía trước, anh Khang lập tức giảm tốc độ xe, cẩn thận mà tiến gần hiện trường.
“Đậu xanh, mẹ nó tông mạnh như vậy, mà sao nhìn ngài Lý không có chút thương tích nào thế.”