Người đẹp cao gầy kia thấy những cặp mắt nóng rực kia cứ nhìn chằm chằm mình, trong lòng cô ta vừa căm ghét lại vừa sợ hãi.
Bạch quân sự đi tới, anh ta móc tiền ra, vứt lên người tài xế taxi kia nói: "Cút đi."
Người tài xế kia không những không tức giận, ngược lại còn cười ha ha nhận lấy số tiền kia, sau đó đi nhanh như chớp.
"Được được được. Tài xế taxi sướng rơn, tiền nhiều như vậy lần này gã ta trúng mánh rồi. Bạch quân sự khinh thường liếc mắt nhìn người tài xế kia, theo anh ta thấy tài xế kia quá mức bảo thủ, anh ta cười khinh bỉ, không để trong lòng.
"Anh là ai?"
Người đẹp cao gầy kia không biết Bạch quân sự, lạnh lùng nói.
Bạch quân sự mỉm cười nói: "Tôi chính là tâm phúc bên cạnh Long Hậu, Bạch quân sự, cũng là người của Long Môn."
Người đẹp cao gầy kia hoảng sợ, quả nhiên giống như Lý Phàm đã nói.
Hết thảy mọi việc không phải là trùng hợp, mà là Long Môn đang giở trò.
"Yên tâm, cô chỉ cần thành thật một chút là được.
Tôi sẽ gọi điện thoại cho ông nội của cô, bảo ông ta đến đổi cô. Nếu ông ta không đến, tôi sẽ chơi cô trước mặt mọi người đàn em của tôi" Bạch quân sự nói xong, tầm mắt dừng trên người người đẹp cao gầy kia rất lâu.
Người đẹp cao gầy tức giận tát đối phương một bạt tai. Bạch quân sự không phải là người luyện võ. Sau khi ăn một cái tát như trời giáng, anh ta cũng ngớ người, sắc mặt cũng từ từ trở nên khó coi.
Anh ta là Bạch quân sự, chưa có ai dám đối xử với anh ta như vậy. Điều khiến anh ta tức giận là người phụ nữ lại dám đánh anh ta, anh ta không khỏi xù lông. Bây giờ anh ta chỉ muốn xử lý đối phương.
Bạch quân sự giận dữ hét: "Rất tốt, không bằng tôi bắt cô lại sau đó gọi điện thoại sau."
Lúc này Bạch quân sự đã thay đổi ý định, liếm khóe miệng, bắt đầu tới gần người đẹp cao gầy.
Người đẹp cao gầy sa sầm mặt. Cô ta không ngờ đối phương lại ngang ngược như vậy.
Nhưng ở một nơi hoang tàn vắng vẻ như thế này, dù cô ta có kêu cứu đến rách cả họng cũng chẳng có ai đến cứu cô ta.
Đúng lúc này xe của Lý Phàm dừng lại, anh vừa nhìn đã thấy cảnh tượng này, liền trêu chọc Bạch quân sự: "Ái dà, đây không phải là Bạch quân sự sao? Tại sao anh lại ở đây?"
Khi Bạch quân sự nghe được tiếng của Lý Phàm, anh ta không khỏi rùng mình. Bởi vì Lý Phàm là nỗi bóng ma trong lòng anh ta. Anh ta vô thức ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy được Lý Phàm.
Anh ta run người, đứng lảo đảo. Cả người ngơ ngác. Sao thằng nhãi này lại có mặt ở đây? Nếu không phải anh ta cũng có mặt tại hiện trường thì anh ta tuyệt đối không tin.
Người đẹp cao gầy kích động quay đầu lại, như thể đã thấy được hy vọng, sau đó hai mắt cô ta nhòe đi.
Tuy đối phương giỏi đánh nhau, nhưng bên kia lại có quá nhiều người, một mình anh làm sao có thể đối phó với nhiều người như vậy?
"Anh đi mau! Dù anh tới cứu tôi tốt xấu gì cũng phải kêu cảnh sát tới chứ?"
Người đẹp cao gầy vừa cạn lời lại vừa bất đắc dĩ. Cô ta nghĩ Lý Phàm đúng là làm việc không biết suy nghĩ, ngay cả việc này cũng không suy nghĩ tới.
Lý Phàm nghe vậy chỉ thấy buồn cười. Đã đến lúc nào rồi mà cô ta còn không biết xấu hổ chỉ trích anh.
"Yên tâm đi, một mình tôi cũng dư sức đối phó bọn chúng" Lý Phàm mỉm cười nói.