Trương Đức Võ suýt ngồi bệt xuống sàn xe, ông từ từ nhắm mắt lại, không ngờ mình lại bị Long Hậu theo dõi, giờ ông đã hiểu tại sao bà ta bỗng không nổi nóng, hóa ra đây mới là quân cờ chí mạng.
Lúc Trương Đức Võ tới phòng Long Hậu lần nữa, gần như bị đẩy vào trong, bà ta đang ngồi trên sofa, mà sau lưng bà ta còn có một người đàn ông.
Lúc Trương Đức Võ nhìn thấy người đàn ông đó thì trong lòng rất khó hiểu, chuyện này là sao, tên tiểu bạch kiểm đó là ai, chỉ có ông mới có thể bước vào phòng của bà ta.
Long Hậu châm điếu thuốc dành cho nữ, nhìn Trương Đức Võ từ trên cao, cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của bà ta, ông bỗng rùng mình, cuối cùng chạy tới trước mặt bà ta, quỳ xuống nói: “Long Hậu, bà hãy nghe tôi giải thích, đó là một trong những kế hoạch của tôi.”
“Một trong những kế hoạch của ông?” Long Hậu cũng tức đến bật cười, đã đến nước này rồi, mà ông vẫn muốn diễn kịch với bà, thật sự cho rằng bà không biết gì à, mặc dù là thế, nhưng bà vẫn muốn xem thử ông định giở trò gì, thế là khẽ cười nói: “Thế à, tôi cũng muốn nghe xem ông có kế hoạch gì.”
“Long Hậu, kế hoạch của tôi là làm nội ứng bên cạnh Lý Phàm, từ đó moi ra tin tức về chìa khóa bí mật Long Môn trong miệng cậu ta.” Trương Đức Võ đầu óc nhanh nhạy nói.
“Tôi suýt tin lời ông nói rồi.” Long Hậu cười híp mắt nhìn ông, rồi lấy băng ghi âm ra nói: “Nếu không có thứ này, tôi thật sự không biết ông là nội ứng đó.”
Trương Đức Võ nghe xong nội dung trong băng ghi âm thì chết lặng tại chỗ, vì nó ghi lại lúc ông bị trúng cổ, ông biến sắc, chuyện này là sao, chẳng phải ban đầu không có ai à? Băng ghi âm này ở đâu ra vậy?
Mặc dù trong lòng Trương Đức Võ rất muốn hỏi ai đã ghi âm lại, nhưng ông biết, dù ông hỏi thế nào cũng không thể thay đổi được hiện thực.
“Long Hậu, thứ này là giả, tôi chỉ làm nội ứng nên mới làm như vậy.” Trương Đức Võ biện minh, ông biết một khi ông thừa nhận chỉ có con đường chết, nên ông phải phản đối mãnh liệt, nói không chừng như vậy mới có một con đường sống.
Long Hậu nghe xong thì bật cười, bà tưởng Trương Đức Võ sẽ biết sai mà sửa đổi, ai ngờ ông vẫn như cũ, bà vỗ vào mặt ông ta chế giễu: “Ông tưởng tôi là con ngốc à? Ông đang chơi trò vô gian đạo, đúng không?”
Đúng lúc này, người đàn ông trắng trẻo đứng sau Long Hậu bỗng lên tiếng: “Người phản bội Long Hậu chỉ có một con đường chết.”
Trương Đức Võ trầm mặt, quát người đàn ông trắng trẻo đó: “Cậu là ai, ở đây có chỗ cho cậu lên tiếng à?”
“Sao thế, ông ghen à?” Long Hậu bỗng ngoắc ngón tay, người đàn ông trắng trẻo đó bỗng hôn lên ngón tay bà ta, bà ta mỉm cười nói: “Cậu ta tới đây để thay thế vị trí của ông.”
Trương Đức Võ nghe vậy thì nhất thời biến sắc, hóa ra Long Hậu đã sớm nghĩ tới người thay thế ông.
Người đàn ông trắng trẻo ngạo nghễ nhìn Trương Đức Võ, lạnh nhạt nói: “Ông chưa nghe nói về tôi cũng là chuyện bình thường, tôi sẽ giới thiệu với ông một lát, trên giang hồ, tôi được gọi là hồ ly mặt trắng.”
“Cậu ấy là quân sư đa mưu túc trí, cũng là Gia Cát bé nhỏ của tôi.” Long Hậu không quên khen ngợi năng lực của người đàn ông trắng trẻo: “Cậu ấy không chỉ có IQ cao hơn ông, mà năng lực và lòng dạ nham hiểm cũng hơn ông nhiều.”
Trương Đức Võ nghe xong câu nói cuối cùng thì rất khó chịu, mặt mày thâm trầm, nghiến chặt răng.
Người đàn ông trắng trẻo được Long Hậu đánh giá là lòng dạ nham hiểm, không những không tức giận, ngược lại còn cười.
Sau khi Trương Đức Võ biết mình bị một tên tiểu bạch kiểm thay thế, thì trong lòng bùng lên lửa giận, cực kỳ giận dữ nhìn tên tiểu bạch kiểm đó.