Giờ Lý Phàm đã sử dụng giao thiệp của Sở Trung Thiên bao trọn Thiên Hải Chi Lữ.
Thiên Hải Chi Lữ là khách sạn duy nhất ở Hán Thành đạt tiêu chuẩn năm sao.
Sở Trung Thiên không biết tại sao Lý Phàm lại làm thế, nhưng ông cũng không hỏi, mà giúp thẳng luôn.
Từ khi Thiên Hải Chi Lữ bị bao trọn, cả Hán Thành bỗng xôn xao.
Mọi người đều đang suy đoán chắc chắn người bao trọn Thiên Hải Chi Lữ là một nhân vật nổi tiếng.
Bọn họ suy đoán một hồi lâu, nhưng không đoán ra là ai, bởi vì tin tức đã bị phong tỏa.
Nhưng điều duy nhất là người Hán Thành có thể đoán ra là, có người bao trọn Thiên Hải Chi Lữ để tổ chức tiệc cưới.
Không ít người cảm thấy hâm mộ vì điều này, tin tức lãng mạn này đã làm nhiều cô chủ nhà giàu ở Hán Thành đều có chung một mục tiêu, đó là sau này nếu bọn họ kết hôn, cũng phải bao trọn Thiên Hải Chi Lữ.
Nhưng giờ bên nhà họ Cố, lại có người bắt đầu nói móc.
Lúc Cố Họa Y tới thăm ông cụ nhà họ Cố, thì mấy thân thích nhà họ Cố cố ý nói chuyện Thiên Hải Chi Lữ ra.
“Mấy người đã nghe thấy gì chưa, có một nhà giàu thần bí bao trọn Thiên Hải Chi Lữ đấy, hình như định tổ chức hôn lễ.”
“Ôi cha, chuyện này phải nói là chấn động cả Hán Thành, gần như ai ai cũng biết rõ.”
“Đâu giống như người nào đó, lúc kết hôn còn mượn váy cưới các kiểu, hơn nữa còn làm trò cười khắp Hán Thành.”
“...”
Mấy thân thích nhà họ Cố bắt đầu nói móc, rõ ràng đang nhắm vào Cố Họa Y.
Cố Họa Y nghe xong thì bàn tay đang bưng trà khẽ run lên, rồi cố gắng nở nụ cười miễn cưỡng đưa cho ông cụ Cố: “Ông nội, ông uống trà đi.”
Kể từ sóng gió lần trước, ông cụ Cố không còn châm chọc Cố Họa Y nữa, ngược lại càng cưng chiều cháu gái ruột của mình, tất nhiên ông cũng nghe ra hàm ý của đám người đó, nên trừng mắt nói: “Có phải mấy người nói mát rất sảng khoái đúng không, nếu vậy thì mấy người cũng đi đi.”
Giờ đám thân thích nhà họ Cố đều không dám lên tiếng, bọn họ đều biết ông cụ Cố không vừa ý với họ, nhưng giờ bọn họ đành phải ngậm miệng lại.
Ông cụ Cố thở dài: “Quả thật tiệc rượu lần đó các cháu hơi mất mặt, giờ các cháu cũng có tiền rồi, nên tổ chức lại cũng chẳng có gì to tát.”
“Ông nội, đó đã là chuyện của quá khứ rồi.” Cố Họa Y khẽ cười đáp.
Thật ra cô cũng muốn tổ chức lại, nhưng lại cảm thấy vừa không có ý nghĩa, vừa không ổn thỏa khi mình tự đề ra.
Đúng lúc này, mấy thân thích nhà họ Cố kia lại tiếp tục nói kháy: “Cháu cũng bảo Lý Phàm tổ chức lại đi? Hay là thôi đi, giờ danh tiếng đều dồn về Thiên Hải Chi Lữ, nếu tổ chức ở đó, mới đúng là hôn lễ, còn mấy nơi nhỏ khác thì mất giá quá.”
Ông cụ Cố lạnh nhạt hỏi: “Có phải mấy người cảm thấy rất hứng thú đúng không?”
Đám thân thích nhà họ Cố liếc nhìn nhau, ai cũng không dám lên tiếng nữa, vì biết ông cụ nổi giận rồi.
Cố Họa Y ngồi chơi một lát, rồi quay về biệt thự, nhưng tâm trí luôn lơ đãng.
Lý Phàm thấy dáng vẻ mất tập trung của Cố Họa Y thì tò mò hỏi: “Sao thế, có ai chọc em giận à, để anh đi đánh người đó.”
Cố Họa Y nghe vậy thì nhất thời trợn mắt, hời hợt đáp: “Không ai trêu chọc em cả.”
“Vậy sao em lại có tâm sự, em cứ nói cho anh biết, để anh giải quyết giúp em.” Lý Phàm cười nói.
Cố Họa Y im lặng, nếu cô nói ra, chẳng phải sẽ thể hiện rõ ý đồ à?
Lý Phàm mỉm cười hỏi tiếp: “Em đã nghe chuyện ở Thiên Hải Chi Lữ chưa?”
Cố Họa Y gật đầu.