Tào Đại Vượng nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, nửa tin nửa ngờ nhận điện thoại.
“Alo, là chủ tịch Hoàng sao?”
“Là tôi, Tào Đại Vượng ông làm gì thế, sao lại có mâu thuẫn với cậu Lý! Cậu Lý là người rất có quyền thế! Ông mau mua khối nguyên liệu kia rồi tặng cho cậu Lý, coi như là xin lỗi cậu Lý đi.”
Chủ tịch Hoàng nói với vẻ mặt nghiêm khắc, đương nhiên không thể đắc tội với Lý Phàm, chỉ có thể ném tốt giữ soái, vứt Tào Đại Vượng ra ngoài chịu trận.
Tào Đại Vượng lập tức suy sụp, mặt ủ mày ê nhìn Lý Phàm, sau đó khẽ nói: “Khối nguyên liệu kia có phẩm chất không tệ, tôi định mua về khắc ngọc cho ông, chẳng phải ông muốn tặng cho người có địa vị cao nào sao.”
“Đồ tôi tặng người khác không cần ông quan tâm, mau làm theo lời tôi nói, nếu không tôi kêu người đập nát phòng làm việc của ông, lại đánh gãy luôn cái chân thứ ba của ông!”
Nghe giọng nói lạnh lùng của chủ tịch Hoàng, Tào Đại Vượng run rẩy, nhanh chóng gật đầu nói: “Được được, ông cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm tốt.”
Cúp máy, tim như rỉ máu, Tào Đại Vượng cầm điện thoại bằng hai tay, vô cùng cung kính trả điện thoại lại cho Lý Phàm.
“Người một nhà mà lại không biết, cậu xem làm lớn chuyện thế nào kia, vậy, tôi không mua khối nguyên liệu này nữa.”
Tào Đại Vượng nói với Lý Phàm xong, nhìn chủ tiệm nói: “Lúc nãy mấy người nói giá là bốn tỷ rưỡi đúng không? Giá của ông hơi cao rồi, tôi thấy chủ tiệm bán khối nguyên liệu này cho cậu Lý với giá ba tỷ đi thôi.”
Nhân viên hoảng sợ choáng váng khi nhìn thấy Tào Đại Vượng thay đổi thái độ xoành xoạch như thế, ngơ ngác nhìn Lý Phàm, trong lòng thầm đoán thân phận của Lý Phàm.
Rất đẹp trai, còn có hai cô gái xinh đẹp như siêu sao đi cùng, không lẽ là con trai cưng của ông boss lớn nào sao?
Không đợi nhân viên lấy lại tinh thần, chủ tiệm lại khó chịu, vốn thấy hai người đấu giá, còn tưởng có thể kiếm được thêm một mớ, không ngờ mới chút xíu mà Tào Đại Vượng đã sợ hãi, còn đi trả giá giúp nữa.
“Ông cố ý đến kiếm chuyện đúng không, không có khả năng thì đừng có ra giá lung tung, làm chậm trễ thời gian của chúng tôi, ba tỷ thì đừng có mà mơ, bây giờ không trả sáu tỷ thì tôi không bán.”
Chủ tiệm sầm mặt nói.
Tào Đại Vượng nói với vẻ mặt đau khổ: “Tôi cũng là một đại sư khắc ngọc nổi tiếng, ông bán nguyên liệu ngọc này cho anh bạn với giá ba tỷ, sau này tôi sẽ giới thiệu mối mang cho ông, bảo đảm sẽ không để ông phải chịu thiệt thòi.”
“Ha ha, tôi không dám nhận lời hứa suông này của ông đâu, ông có giỏi thì bây giờ lập tức bỏ tiền ra mua về, sau đó ông muốn bán lại cho anh bạn này với giá bao nhiêu cũng được, dù sao nếu không trả sáu tỷ thì tôi không bán.”
Thái độ của chủ tiệm vô cùng kiên quyết, nhất quyết là cái giá này, mấy người muốn mua thì mua, không mua thì thôi.
Trần Hiểu Đồng bực bội nói: “Đều tại ông đại sư chết bầm ông hại tôi, vốn dĩ chúng tôi chỉ cần trả ba tỷ sáu là mua được rồi, vì ông quấy rối, bây giờ chủ tiệm lại đòi đến sáu tỷ.”
“Tôi... chuyện, chuyện này...”
Tào Đại Vượng cũng cực kỳ bực bội, bây giờ mọi chuyện đã khác xa với tưởng tượng của ông.
Tuy ông là đại sư khắc ngọc, nhưng đại sư khắc ngọc Tào Đại Vượng là do nịnh nọt mà ra, vì muốn có được danh hiệu này, suýt chút nữa Tào Đại Vượng đã đổ hết của cải vào.
Bây giờ Tào Đại Vượng đang nhờ vào tên tuổi của đại sư khắc ngọc để kiếm lời, nếu bắt Tào Đại Vượng bỏ sáu tỷ ra mua nguyên liệu tặng cho Lý Phàm, Tào Đại Vượng thật sự không muốn.
Tào Đại Vượng nhìn nhân viên đứng bên cạnh, ra hiệu bảo nhân viên đi khuyên chủ tiệm.
“Khụ khụ.”
Nhân viên ho khan, nhìn về phía chủ tiệm.
Chủ tiệm không đợi nhân viên nói chuyện, phất tay nói: “Anh đừng nói gì cả, thời đại này cũng không có chuyện ép mua ép bán, nếu anh bảo tôi bán nguyên liệu này với giá rẻ, cũng lắm thì tôi rời khỏi buổi triển lãm ngọc thạch này, đi tìm cơ quan ban ngành có liên quan kiện mấy người.”
Nhân viên lập tức rơi vào tình huống khó xử, gặp phải một chủ tiệm không chịu nể mặt thế này, cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Lỡ như thật sự chọc giận người này, đi ra ngoài khiếu nại kiện cáo, cuối cùng thì vẫn là nhân viên gặp xui.
“Ha ha, thôi, sáu tỷ thì sáu tỷ đi, ai bảo tôi thích chứ, cũng không để ý bỏ thêm chút tiền.”
Lý Phàm vừa nói vừa lấy điện thoại ra, tỏ ý chủ quán có thể tiến hành giao dịch chuyển khoản.
Chủ tiệm lập tức vui vẻ ra mặt: “Anh em nghĩ thoáng thật, bây giờ con mèo con chó nào cũng dám tự xưng là đại sư, trước mặt cũng có một đại sư là Husky đầu thai đây này.”
“Ha ha ha, ông chủ cũng thú vị thật, đúng là có một vài người rất giống Husky.”
Cố Họa Y cười vui vô cùng.
Tào Đại Vương đen mặt nhìn chằm chằm Lý Phàm và chủ tiệm, lộ ra vẻ mặt tôi nhớ kỹ mặt mấy người rồi, sau này chắc chắn sẽ tìm mấy người tính sổ.
“Hừ! Miệng chó không mọc được ngà voi!”
Tào Đại Vương nói xong thì xoay người đi ngay, thật sự không còn mặt mũi tiếp tục ở lại đây nữa.
Lý Phàm chuyển khoản cho chủ tiệm xong, chủ tiệm vui vẻ kéo một cái valy hành lý từ dưới quầy hàng ra, cất nguyên liệu ngọc cực lớn kia vào trong valy.
“Cái valy này coi như hàng tặng kèm, tôi phục vụ chu đáo chưa, ha ha.”
“Phục vụ rất tốt, chúc ông buôn may bán đắt.”
Lý Phàm nói khách sáo, kéo valy tiếp tục đi dạo.
Lý Phàm chưa đi được mấy bước, đã gặp được Khang Văn Hân đang sốt ruột hoảng hốt chạy đến.
Khang Văn Hân kéo ống tay áo Lý Phàm nói: “Mau đi theo tôi, chúng tôi nhìn thấy rất nhiều nguyên liệu thô ở bên kia, độ trắng và màu đều rất tốt.
Quan trọng nhất là không đắt, có rất nhiều người đang xem, chú Cố bảo tôi lại đây kêu anh qua xem, đi chậm thì chắc sẽ không còn nữa.”
“Cứ từ từ, đừng sốt ruột.”
Lý Phàm chậm rãi nói.
“Ui cha, sao mà không sốt ruột được, nhóm chú Cố đều xem rồi, nói là đồ khá tốt, anh qua xem thế nào, nếu như thật sự khá tốt thì chúng ta mua mấy cái nguyên liệu thô đó về hết.”
Bây giờ tiền tài bị lạm phát, làm sao để duy trì và gia tăng giá trị đồng tiền chính là câu hỏi mà tất cả mọi người đang thảo luận, mua nhà mua cổ phiếu mua vàng này nọ, Cố Thiệu Huy hoàn toàn không hiểu.
Cố Thiệu Huy quen thuộc đồ cổ đồ ngọc nhất, bây giờ giá của đồ cổ và đồ ngọc cũng trong giai đoạn tăng nhanh, không còn được như những năm trở lại đây nữa.
Nhưng Cố Thiệu Huy không có khả năng giám định giống Lý Phàm, hơn nữa cũng không có quá nhiều tiền, cho nên chỉ luôn chơi một vài vụ nhỏ.
Nguyên liệu thô ngọc Hòa Điền chính là hàng xuất sắc trong đồ ngọc, mấy năm nay giá cả của nguyên liệu thô ngọc Hòa Điền tăng nhanh như tên lửa, đến cả mấy bà thím hay tán dóc bên đường cũng biết thứ này không rẻ, cho nên sau khi hỏi giá biết được nguyên liệu thô ngọc Hòa Điền kia không quá đắt, trong lòng Cố Thiệu Huy lập tức kích động.
Cho nên Cố Thiệu Huy vô cùng hưng phấn định chơi lớn một trận, chỉ cần nghĩ đến cảnh ông sẽ nói với chủ tiệm, đóng gói hết tất cả nguyên liệu thô trong quầy hàng của ông lại, Cố Thiệu Huy lại cảm thấy nhiệt huyết trong người sôi trào.
Nhưng nhiệt huyết có sôi trào hơn nữa thì Cố Thiệu Huy cũng không xúc động la lên câu nói trong lòng, mà lại bảo Khang Văn Hân đi tìm Lý Phàm đến xem thử.]