Đoàng!
Tiếng súng lanh lảnh vang lên, mi tâm Sơn Dược bị thủng một lỗ, máu hòa lẫn cùng não từ từ chảy ra.
Mắt Sơn Dược hiện lên vẻ không cam lòng, khiếp sợ và lưu luyến.
Sức mạnh cơ thể nhanh chóng tan biến, cả người Sơn Dược lảo đảo ngã xuống sàn, không còn một chút hơi thở. “Động tác của anh rất tốt nhưng quá chậm” Lý Phàm nhận xét về động tác của Sơn Dược, rồi sải bước đi tới phòng giám sát. Trong nhà kho, ông Lưu đã chế ngự được Trần Hiểu Đồng, đang dùng dây thừng trói tay chân cô lại, để hạn chế hành động tự do của cô. Làm xong mọi chuyện, ông Lưu lại nhìn camera trên cửa nhà kho, rồi từ từ gỡ mặt nạ ra, lộ nụ cười đắc ý.
“Ranh con, bạn gái cậu đang ở trong tay tôi, muốn cứu cô ta thì mau tới đây đi! Quả thật cậu rất mạnh, nhưng tôi thích khiêu chiến với kẻ mạnh, cậu làm tôi rất hàng phấn, trò chơi của chúng ta chỉ mới bắt thôi, ha ha ha.”
Giọng nói của ông Lưu truyền ra từ loa phát thanh, vì loa kém chất lượng nên nghe giọng nói ông Lưu hơi kỳ lạ.
Sắc mặt Lý Phàm hơi thâm trầm, nắm chặt súng lục, sải bước đi xuống tòa tháp.
Lý Phàm vừa bước ra ngoài, đã nghe thấy tiếng vù vù.
Một chiếc máy bay không người lái đang bay lượn gần đó, Lý Phàm khẽ híp mắt khi nhìn thấy nòng súng treo dưới máy bay. Đoàng đoàng đoàng! Máy bay không người lái đã nổ súng trước, sức giật làm nó rung mãnh liệt trong không trung, trông giống như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Đồng thời sức giật còn ảnh hưởng đến độ chính xác khi bắn, đạn bắn ra làn khói mù vây quanh Lý Phàm, nhưng không có viên nào bắn trúng người anh.
“Fuck!” Ông Lưu điều khiển máy bay không người lái khẽ tức giận mắng. Ông Lưu đẩy cần điều khiển máy bay không người lái, định để nó bay về, rồi tìm cơ hội nổ súng.
Nhưng Lý Phàm đã bắt đầu nổ súng, vừa lắc đầu vừa bóp cò. “Mấy thứ này chỉ là đồ chơi trẻ con mà thôi, thật ra bom và máy bay không người lái của ông đều rất nghiệp dư” Lúc Lý Phàm lẩm bẩm, đạn đã bay ra khỏi nòng súng.
Máy bay không người lái ở trên cao bỗng lắc lư, phát ra một loạt tiếng leng khen, rồi rơi xuống đất. Lý Phàm liếc nhìn máy bay không người lái đang cháy hừng hực, rồi sải bước đi tới nhà kho. Ông Lưu thấy màn hình đen kịt, thì ném mạnh bộ điều khiển xuống sàn. “Chết tiệt, chắc chắn hôm nay ông đây không xem ngày khi ra khỏi nhà, không ngờ lại gặp chuyện xui xẻo như vậy, nhưng cũng may, mình vẫn còn một người đẹp làm con tin.
Giờ đã đến lúc kiểm tra tình cảm hai người, để xem tình cảm hai người có vững bền như vàng không, cô hãy cầu nguyện cậu ta yêu cô hơn bản thân đi.” Ông Lưu hung ác nói, rồi vươn tay kéo Trần Hiểu Đồng tới trước mặt mình, dí súng vào huyệt Thái Dương của cô, sau đó kéo ra khỏi nhà kho. Thấy Lý Phàm đang đi tới ở phía xa xa, ông Lưu lớn tiếng nói: “Cậu mau ném súng của cậu xuống, rồi để hai tay ôm đầu đi tới đây.” Lý Phàm dứt khoát ném súng lục xuống, hai tay ôm đầu đi về phía ông Lưu. Ông Lưu nắm chặt khẩu súng trong tay, cảm thấy căng thẳng đến mức lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi. Trần Hiểu Đồng thấy Lý Phàm sải bước đi tới, thì mắt đã ngấn nước, đều tại cô vô dụng, bị bắt làm con tin, giờ còn liên lụy anh nữa. “Lý Phàm, anh đừng tới đây, anh đi đi, mau cầm súng lên chiến đấu với ông ta đi, đừng quan tâm em!” Trần Hiểu Đồng chảy nước mắt, hét lớn. Trần Hiểu Đồng không muốn trở thành gánh nặng cho Lý Phàm, càng không muốn anh bị thương vì cô. Trần Hiểu Đồng thà chết để Lý Phàm báo thù cho cô, như vậy anh sẽ nhớ cô cả đời.
Ông Lưu dí mạnh súng vào huyệt thái dương Trần Hiểu Đồng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con đàn bà này, mau ngậm miệng lại cho tôi, nếu cô dám nói thêm câu nào nữa, tôi sẽ giết cô ngay.” “Ông giết đi, ông mau giết tôi đi, tôi đợi ông tới giết đây.” Trần Hiểu Đồng không hề sợ hãi nói.
“Mẹ kiếp!” Ông Lưu tức giận mắng, thấy Lý Phàm đã cách hai người khoảng bảy tám mét: “Ngừng lại, cậu đứng im chỗ đó cho tôi, bằng không tôi sẽ giết cô ta.”
Lý Phàm ngừng lại theo lời ông Lưu, dịu dàng nhìn Trần Hiểu Đồng, ra hiệu cô hãy bình tĩnh lại đừng kích động. Ánh mắt Lý Phàm như có sức hấp dẫn, Trần Hiểu Đồng nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, trong lòng dần bình tĩnh lại.
Nếu giờ Trần Hiểu Đồng không bị bắt làm con tin, thì cô đã nhào thẳng vào lòng Lý Phàm, nói cô yêu anh sâu đậm đến nhường nào. Lý Phàm thấy tâm trạng Trần Hiểu Đồng đã bình tĩnh lại, thì nhìn ông Lưu, cười híp mắt nói: “Ông Lưu, chúng ta lại gặp mặt rồi.” “Ha ha, đúng vậy, tôi vốn không muốn gặp mặt cậu thế này, cậu là người đầu tiên có thể ép tôi đến mức độ này” Ông Lưu căm hận nói: “Nếu cậu muốn cứu con đàn bà này, thì mau làm theo lời tôi”
Ông Lưu lấy dây thừng ra ném về phía Lý Phàm: “Cậu tự trói tay chân mình lại, hôm nay tôi phải chơi thật vui mới được.” Trần Hiểu Đồng thấy Lý Phàm cúi người nhặt dây thừng thì ra sức hô đừng mà. Nhưng Lý Phàm làm như không nghe thấy, vẫn cúi người cầm dây thừng lên, nhanh chóng trói tay chân mình. Lý Phàm thường chơi trò này, thậm chí có thể chơi ra hoa, nhưng đây là lần đầu tiên trói tay chân mình. Trói xong hai chân, Lý Phàm buộc dây thừng thành một nút thắt, rồi cho tay vào, dùng răng siết lại, thế là hai tay anh cũng bị trói chặt. Ông Lưu thấy tay chân Lý Phàm đều bị trói lại thì nở nụ cười nham hiểm.
Giờ ông Lưu cảm thấy cuối cùng mọi thứ đã trở về quỹ đạo, nằm trong tầm kiểm soát của mình. “Rất tốt, cậu trói bằng dây thừng rất thuần thục, xem ra cậu cũng là tay sành đời thường chơi trò này”
Đây là dây thừng dùng trong quân sự, ông Lưu cảm thấy dù Lý Phàm là binh vương, cũng không thể cởi trói một cách nhanh chóng. Chỉ cần Lý Phàm có hành động bất thường, ông Lưu có thể bắn vỡ đầu anh bất cứ lúc nào. Lý Phàm bỏ hai tay bị trói cùng nhau xuống, từ từ ngẩng đầu nhìn ông Lưu mỉm cười.
“Tôi đã làm theo lời ông rồi, giờ ông có thể thả cô ấy ra chưa, đừng kéo phụ nữ vào chuyện giữa đàn ông chúng ta.” Ông Lưu dí nòng súng vào huyệt Thái Dương Trần Hiểu Đồng, mặt hơi méo mó nhìn Lý Phàm.
Nhắc đến phụ nữ đã làm ông Lưu nghĩ đến rất nhiều không vui, có thể nói hai chữ này là vảy ngược của ông.
Lúc ông Lưu đang làm nội ứng, thì người phụ nữ của ông đã lén lút qua lại với anh em thân nhất của ông, hơn nữa người đó còn là cấp trên của ông Lưu, sau khi phát hiện ra chuyện này, ông hoàn toàn thay đổi, tìm đủ mọi cách giết chết cấp trên của mình.
Trong quá trình giết cấp trên, ông Lưu cực kỳ thích chuyện này, nên bắt đầu thay đổi cách giết người. Cuối cùng ông Lưu thành lập tổ chức sát thủ này, vừa có thể giết người để thỏa mãn nhu cầu tinh thần, vừa kiếm được tiền trang trải cuộc sống.