Lý Phàm rời khỏi nhà họ Đế thì gặp ngài Võ, ngài Võ thấy Lý Phàm bình yên vô sự tiêu sái đi ra thì như nhìn thấy quỷ, không nhịn nổi liền hỏi: "Cậu vẫn chưa chết à."
Lý Phàm nghe vậy không khỏi trợn to hai mắt, còn tưởng rằng ngài Võ sẽ nói lời hay ý đẹp gì nào ngờ vừa thấy mình người ta đã phun ra một câu như vậy.
Anh đang nghi ngờ liệu có phải đầu óc đối phương bị chuột rút rồi không, đây chẳng phải là đang mong anh chết ở trong đó sao?
"Nhìn cái mặt của ông thì hình như rất mong tôi chết ở trong đó nhỉ?"
Lý Phàm tức giận hỏi lại một câu.
Ngài Võ nghe xong, vội vàng xua tay: "Cậu Lý, cậu nói gì vậy chứ, tôi làm gì có lá gan đó, nếu cậu chết tôi cũng không giữ được mạng."
Ông ta về phe của Lý Phàm, nếu Lý Phàm toi mạng thì chẳng còn ai làm chỗ dựa cho ông ta nữa, có điều ông ta không ngờ Lý Phàm lại có thể bước ra khỏi hang ổ của nhà họ Để.
Ông biết hang ổ của nhà họ Để khó nhằn thể nào, lúc trước ông cho rằng đối phương cầm chắc cái chết rồi ai ngờ Lý Phàm lại bước ra ngoài mà không mất một cọng tóc.
"Cậu Lý, đừng nói những chuyện khác nữa, cậu không sao là tốt rồi” Ngài Võ cười nói.
Lý Phàm thản nhiên nói: "Tôi phải quay lại Hán Thành một chuyến, có chuyện phải xử lý."
"A, cậu muốn về Hán Thành?"
Ngài Võ cũng luống cuống, đối phương mà đi thì ông cũng không còn an toàn nữa nên ông vội vàng nói: "Cậu Lý, tôi cũng đi cùng cậu”
Lý Phàm nghe vậy liền kỳ quái liếc nhìn ngài Võ, không hiểu đối phương nghĩ gì nữa.
"Tôi đi Hán Thành, ông theo làm gì?"
Lý Phàm hỏi lại. . Lúc này ngài Võ mới bất đắc dĩ cười nói: "Cậu Lý mà đi thì tôi chết chắc, bây giờ người nhà họ Đế bắt đầu nhìn tôi chằm chằm rồi, dù gì ở Võ Thành, tôi cũng thân với cậu nhất”
Lý Phàm ngẫm nghĩ thật kỹ, thấy ngài Võ nói cũng có lý, nhưng anh đã không nghĩ đến điều này nên sau đó đã nói với ngài Võ: "Được, vậy ông cũng đi cùng đi.
"Thật chứ, vậy thì tốt quá."
Ngài Võ kích động vô cùng, vui muốn phát điên.
Lý Phàm đặt hai vé máy bay, chuẩn bị trở về Hán Thành thì đột nhiên nhận được một cú điện thoại, thấy là cuộc gọi của Sở Trung Thiên, anh liền ngây ngẩn cả người, không khỏi nhíu mày.
Sở Trung Thiên bình thường sẽ không gọi cho anh trừ phi đối phương gặp chuyện gì đó nên anh không thể không nhớ lại những lời ông cụ nhà họ Đế nhắc nhở mình.
Hay người của Long Môn bắt đầu hành động rồi?
Lý Phàm không nói hai lời, dứt khoát bắt điện thoại, mặc kệ có phải Long Môn đã hành động hay không thì chuyện này cũng liên quan đến an nguy của Cổ Hoạ Y.
"Không xong rồi cậu Lý, không hiểu tại sao bên ngoài lại có bắn súng, tôi đã bị tấn công, chỉ sợ là không thể hoàn thành nhiệm vụ của cậu” Sở Trung Thiên cất giọng khàn khàn báo cáo qua điện thoại.
Lý Phàm sa sầm mặt, một người lúc nào cũng tự tin như Sở Trung Thiên mà lúc này lại mất tự tin cũng đủ biết ông ta đang gặp phải phiền toái lớn cỡ nào.
"Tạm thời ông chống đỡ được bao lâu thì cứ chống đỡ, phải giữ cho mình an toàn đấy, tôi sẽ lập tức quay về."
Lý Phàm rất muốn trong nháy mắt có mặt nơi đó, nhưng máy bay dù có chạy nhanh cỡ nào cũng mất nửa tiếng nữa mới tới nơi.
"Tôi tạm thời giấu các cô ấy để tranh thủ thời gian cho cậu." Sở Trung Thiên biết lúc này chỉ có thể giao phó hết thảy hy vọng cho Lý Phàm, chỉ cần Lý Phàm trở về, sẽ không có chuyện gì.
Mà ở bên kia.
Đám đàn em của Sở Trung Thiên vừa chết vừa bị thương, gần như bị tổn thất rất nặng nề.
Sở Trung Thiên tức đỏ mắt, liều mạng dẫn theo người đi sống mái với bọn chúng.