Khuôn mặt tên bảo vệ kia run run, quả nhiên anh ta không thể thoát khỏi vụ này, anh ta luống cuống nói: "Tôi biết sai rồi, tôi có mắt mà không có trong, ngài quyền cao chức trọng xin đừng so đo với kẻ thấp hèn như tôi, xin đừng chấp nhặt với tôi."
Lý Phàm thờ ơ nói: "Tôi chẳng có quyền cao chức trọng gì, cậu cũng chẳng phải kẻ thấp kém."
Ông chủ buổi đấu giá nghe vậy thì biết Lý Phàm đang ám chỉ muốn mình phạt tên bảo vệ, vậy là ông ta vội hét vào mặt tên đó: "Từ hôm nay trở đi đừng tới đây làm nữa, mau cút ngay đi."
Tên bảo vệ kia nghe vậy thì ngây ra như phỗng, đây là một công việc rất béo bở, nếu bây giờ bị đuổi thì biết đi đâu tìm được một công việc tốt như vậy đây. Anh ta còn muốn nói thêm điều gì, song khi trông thấy vẻ mặt của ông chủ thì bèn ngậm miệng.
Tên bảo vệ hít một hơi thật sâu, không dám ho he gì, đoạn anh ra thở dài, nghĩ đành phải chấp nhận sự thật này thôi.
Giờ trong lòng anh ta đang vô cùng hối hận, nếu thời gian có thể quay ngược lại thì anh ta sẽ không bao giờ đi gây sự với Lý Phàm, tiếc là trên đời này làm gì có thuốc hối hận chứ.
Sau khi tên bảo vệ kia biến đi, Lý Phàm và Trương Đức Võ cuối cùng cũng đã bước được vào trong hội trường buổi đấu giá, một màn hài kịch thế là kết thúc.
Tất cả mọi người vẫn đang ngơ ngác, không ai ngờ được rằng chuyện này sẽ có kết quả như vậy, họ tự nhủ lòng rằng tuyệt đối không bao giờ được đi gây sự với Lý Phàm.
Khi đã bước vào hội trường đấu giá, Trương Đức Võ tấm tắc đánh giá: "Buổi đấu giá nổi tiếng cũng chỉ đến vậy thôi, tôi đã từng tham gia nhiều buổi đấu giá rồi, tất cả đều được tổ chức trong hội trường VIP chỗ này đúng là chẳng ra sao."
"Thế nào? Ông thấy ấm ức sao?" Lý Phàm hỏi lại.
Trương Đức Võ gãi đầu, ban nãy ông ta quên rằng mình đã không còn là người hầu cận bên cạnh Long Hậu nằm trong tay quyền lực to lớn nữa, ông ta đáp lời Lý Phàm: "Không có gì, tôi chỉ nhận xét thế thôi."
Lý Phàm thản nhiên nói: "Đúng là điều kiện ở đây không được tốt lắm, dù sao thì đây cũng là một buổi đấu giá, việc gì phải trang trí rườm rà lòe loẹt, quan trọng là những món hàng được bán hôm nay kìa."
Lý Phàm cũng không mấy thích thú gì với những buổi đấu giá như vậy, dù sao anh cũng chẳng hiểu gì về đồ cổ, lý do duy nhất khiến anh đến đây là vì chìa khóa Long Môn, nếu không thì sẽ chẳng đời nào anh đặt chân tới đây.
Khách mời của buổi tiệc dẫn đến đông đủ.
Ông chủ tổ chức buổi đấu giá này vốn định xếp ghế hàng đầu tiên cho Lý Phàm, nhưng anh lại từ chối.
Lý Phàm không muốn bản thân có vẻ quá nổi bật, đối với anh thì ngồi ở đâu cũng như vậy thôi.
Ông chủ thấy anh từ chối thì lẳng lặng quay lại chỗ ngồi, khi ông ta bước vào hàng ghế đầu tiên thì có một vị đại gia ngồi cùng hàng tò mò hỏi: "Ông Trương à, ông đi đâu vậy?"
"Hôm nay gặp một người rất có máu mặt, là bạn của Thiên gia, tôi muốn xếp cho người nọ ngồi hàng đầu, ai ngờ anh ta lại không chịu."
Ông chủ nói, Ông Trương là cách mà mọi người hay dùng để gọi ông ta.
Vị đại gia kia lắc đầu: "Chỗ này rất tốt mà, bao nhiêu người muốn mà không được ấy chứ, vậy mà người đó lại từ chối, chắc đầu óc có vấn đề rồi."
Ông Trương nghe vậy thì mặt mày tái mét, ông ta nhìn quanh bốn phía, sau khi nhận ra cách xa như vậy Lý Phàm không nghe thấy thì mới đưa tay lên lau mồ hôi lạnh, ông ta quay đầu nhìn thoáng qua vị đại gia kia rồi nói: "Ông muốn chết nhưng tôi thì chưa muốn đâu, ăn nói cẩn thận đó."