“Ông đi được rồi đấy.” Lý Phàm tùy ý xua tay nói. Nghe xong, trong lòng Thanh Đệ nhất thời mừng rỡ, ông vội cảm ơn lia lịa với Lý Phàm, không ngờ anh lại thả ông đi, làm ông rất bất ngờ.
Nếu không tận mắt chứng kiến, ông không dám tin đây là sự thật, ông vội cảm ơn Lý Phàm.
Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Nhưng ông phải thực hiện lời hứa của mình, bằng không tôi sẽ cho ông đẹp mặt”
Thanh Đế chết lặng, vô cùng ngạc nhiên, cho rằng kết quả trước mặt đã nằm ngoài sức tưởng tượng của ông nên vội nói: “Cậu Lý, nếu được vậy thì quá tốt rồi.”
Lý Phàm phớt lờ đối phương, anh không muốn đối đầu với ông ta, nếu ông ta thức thời, hy vọng ông ta có thể nhớ kỹ bài học này, đừng tới gây sự với anh nữa.
Bằng không anh sẽ cho ông ta biết sự lợi hại của mình.
Thanh Đế hít sâu một hơi, cực kỳ ngạc nhiên với kết quả này, nếu không tận mắt chứng kiến, ông không dám tin đây là sự thật. Ngài Võ bật ngón tay cái với Lý Phàm: “Cậu Lý, quả thật chỉ có cậu mới làm được như vậy, e rằng lão già đó không phải là đối thủ của cậu.” “Ha ha, chỉ dựa vào ông ta cũng muốn làm đối thủ của tôi, đúng là mơ mộng hão huyền”
Lý Phàm chẳng hề bất ngờ với kết cục này, nếu mấy người này muốn đối đầu với anh, thì phải xem lại bọn họ có bản lĩnh đó hay không?
Trong mắt Lý Phàm, anh chắc chắn có thể cho mấy người này mở mang tầm mắt về sự lợi hại của anh. Ngài Võ vô cùng khâm phục Lý Phàm, ngay cả Cầm Đế và Thanh Để cũng chịu thua, giờ gần như có thể nói không ai trong nhà Để có thể làm gì được anh.
Ngài Võ lạnh nhạt nói: “Cậu Lý, càng là lúc này thì cậu và tôi càng phải bình tĩnh, trước mắt nhà họ Để vẫn còn một người cuối cùng chưa xuất hiện”
Lý Phàm hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, anh biết kẻ thù mà mình sắp đối mặt nguy hiểm đến cỡ nào.
Thanh Đế vừa rời đi, đã bị ba người lần lượt là Cầm Đế, Võ Đế và Điểu Đế bao vây tại chỗ. Lúc bọn họ nhìn thấy Thanh Để đều lộ vẻ mặt giận dữ, như muốn giết chết ông ta.
Thanh Đế thấy thế cũng sợ hết hồn, nếu không tận mắt chứng kiến, ông không dám tin đây là sự thật, trong lòng ông rất bất ngờ về chuyện này.
“Cái đó, các anh à, các anh nhìn em làm gì?”
Thanh Để bắt đầu giả vờ vô tội nói. Võ Để là người nóng nảy nhất, đạp thẳng vào bụng Thanh Đế, làm ông ta đau đến mức chết đi sống lại, không ngừng rên rỉ. Điểu Để lạnh lùng nói: “Chú năm, chú được lắm, dám cầm con chim nhuộm màu đến lừa chúng tôi?”
Giờ trong lòng Thanh Đế sắp sụp đổ rồi, ông không ngờ ba người này lại tới tìm mình tính số, nếu không tận mắt chứng kiến, ông thật sự không dám tin. Giờ ông bắt đầu hoảng loạn, không biết nên nói gì mới phải, ông gãi đầu, chẳng hề tức giận, mà trong lòng đang rất sợ hãi.
Cầm Đề cười khẩy: “Nếu không thì tôi cũng không mất mặt đến thế?
Bình thường đều là ông chủ động đánh đàn, vì đó là mong ước của ông, nhưng giờ ông lại bị ép buộc, điều này đã khiến ông cực kỳ khó chịu, ông quyết định phải cho đối phương đẹp mặt, để ông ta biết sự lợi hại của ông.
Đến nước này rồi, Cầm Đế nhất thời không biết nên nói gì mới phải, mà chỉ muốn giết chết đối phương.
Thanh Để vội xua tay nói: “Mấy anh à, em cũng rất vô tội, vì không còn cách nào khác, nếu em có cách đã không làm như vậy, mấy anh tha mạng cho em đi, mấy anh có đánh em cũng vô dụng, không bằng nghĩ cách trừng trị thằng nhãi đó đi.”
Mấy người Cầm Để nghe vậy cũng bắt đầu im lặng, họ buộc phải thừa nhận, Thanh Để nói cũng có lý, bọn họ chỉ có chút sức lực này, không bằng nghĩ cách trừng trị Lý Phàm.
Dù gì bọn họ cũng biết trước mắt Lý Phàm mới là kẻ địch có tính uy hiếp nhất, nếu không đối phó anh sẽ là chuyện xấu với họ. Đúng lúc này, Cầm Để mới lên tiếng: “Được rồi, mọi người ngừng tay lại hết đi, tôi thấy không bằng chúng ta hãy bàn bạc cách để trừng trị thằng nhãi đó đi."