Nếu đối phương là Long Môn thiếu chủ, ít nhiều gì cũng có chút lý trí, biết nên và không nên làm gì, nhưng lại phạm phải điều tối kỵ thế này.
Đến giờ ông vẫn không hiểu rõ tại sao Long Môn thiếu chủ lại phạm phải sai lầm rõ rành rành lại đơn giản như thế?
Ông vô thức nhìn về phía Thanh Đế, rồi sắc mặt trở nên nghiêm túc nói: “Chú nói thật?”
Thanh Để biết giờ ông tuyệt đối không được nói thật, nên ra sức gật đầu.
Long Để vô thức tin tưởng, ông nhìn mọi người đang có mặt ở đây, làm ai cũng sợ hãi cúi đầu.
Long Để khẽ híp mắt, tặng đồng hồ vào dịp sinh nhật ông, chẳng khác nào muốn đối đầu với ông, ông không quan tâm mình sẽ trở mặt thế nào với Lý Phàm.
Ông nhất định phải cho người tên Lý Phàm kia biết sự lợi hại của ông.
Long Để nhìn mấy món quà khác, tất cả đều rất bình thường, chỉ có phần quà của Lý Phàm là khác thường, ông mặc kệ Lý Phàm tặng đồng hồ cho ông với mục đích gì.
Giờ ông không quan tâm nhiều như thế, nếu ông không thể nuốt trôi cơn giận này, thì ông sẽ không bao giờ nhẫn nhịn, vì ông hoàn toàn mất bình tĩnh trong chuyện này.
Long Đế hít sâu một hơi, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo, đây là chuyện xấu với ông, ông nhất định phải ngăn cản chuyện này mới được.
Ông quyết định đi gặp Lý Phàm, được Thanh Để dẫn đường, ông đã đi tới tòa nhà của ngài Võ.
Thực lực của Long Đế chẳng ra sao cả, nhưng thuộc hạ của ông ta đều là cao thủ hàng đầu. Lúc này, ngài Võ nhìn thấy cảnh tượng này thì ngẩn người, nếu không tận mắt chứng kiến, ông sẽ không tin mọi chuyện là thật, ông nhất thời không thể bình tĩnh lại được.
Ông không ngờ Lý Phàm lại khó đối phó như thế, làm ông cực kỳ đau đầu, ông bắt đầu buồn bực xoa trán, suy nghĩ nửa ngày vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Ngài Võ sốt sắng nói: “Xong rồi, năm nhân vật lợi hại trong nhà họ Để đều tới đây rồi.” Nhưng Lý Phàm lại bắt đầu mong đợi, bọn họ tới thật đúng lúc, anh đang đợi bọn họ chủ động tìm tới đây, dù gì bọn họ tới cũng là chuyện tốt. Lúc này, Long Để đang đứng sóng đôi với Lý Phàm, ánh mắt ông ta vô cùng lạnh lẽo, như muốn ăn thịt anh.
Long Đế cười khẩy: “Cậu thật ngông cuồng” Lý Phàm hờ hững đáp: “Thì sao?”
Thấy anh hỏi lại, Long Để vô cùng ngạc nhiên, nếu không tận mắt chứng kiến, ông không dám tin đây là sự thật, khỏi phải nói ông khâm phục Lý Phàm đến nhường nào.
Ông nhìn Lý Phàm như một tên ngốc, thề rằng nhất định phải khiến anh đẹp mặt, để anh biết sự lợi hại của ông. “Dù cậu lợi hại thì sao chứ, trong mắt tôi, cậu chỉ là tên rác rưởi.” Long Đế hờ hững nói. Ông không ngờ Lý Phàm lại tặng đồng hồ cho mình, hơn nữa còn ngông cuồng như thế.
Mấy người Thanh Để đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ còn lo hiểu lầm sẽ được hóa giải, giờ thấy hai bên đối đầu như vậy, bọn họ rất thỏa mãn, đây chính là kết quả mà họ mong muốn, nên bọn họ không mấy bất ngờ.
Lý Phàm ngẩng đầu nhìn Long Đế, cảm thấy chắc chắn đầu óc ông ta có vấn đề.
Ngài Võ thở dài, lần này toang thật rồi, chuyện ngày càng ầm ĩ, e rằng cứ tiếp tục thế này Võ Thành sẽ thay trời đổi đất.
Ngài Võ không dám nghĩ nữa, ông cho rằng nếu hai người này xung đột, chắc chắn sẽ như thần tiên đánh nhau, ông thở dài, bắt đầu xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, tránh qua một bên như người không liên quan.
Long Để không đích thân ra tay, mà sai thuộc hạ của mình, lúc người đó xuất chiêu, ông nhất thời ngẩn người, nếu không tận mắt nhìn thấy, ông sẽ không tin chuyện này là thật. Có thể nói thuộc hạ của ông được ông tự mệnh danh là Long kỵ sĩ, thực lực vô cùng lợi hại.
Nhưng ông nhận ra không ngờ Long kỵ sĩ của mình lại đánh bất phân cao thấp với Lý Phàm, làm ông nhất thời hoảng loạn, điều này hoàn toàn trái ngược so với những gì ông nghĩ.
Lúc ông nhìn Lý Phàm, trong lòng vô cùng cảm khái, không ngờ anh lại lợi hại đến thế, ông thở dài, khỏi phải nói ông ngạc nhiên đến nhường nào. “Thật lợi hại” Long Đế kinh ngạc thốt lên.
Lý Phàm cũng rất ngạc nhiên về Long ky sĩ, anh cho rằng thực lực của mình đã thuộc cấp bậc cao thủ, nhưng so với Long ky sĩ vẫn còn kém xa.
Lý Phàm rất bất ngờ về điều này, nếu không tận mắt nhìn thấy, anh không dám tin đây là sự thật, anh biết lần này mình đã gặp phải đối thủ thực thụ rồi.