Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 148: TỚI GÂY SỰ

Hứa Man sửng sốt, không tình nguyện nhìn Lý Phàm, hoàn toàn không muốn xin lỗi anh.

“Mẹ, chúng ta cần gì phải xin lỗi tên vô dụng này, anh ta có tư cách gì mà bắt chúng ta phải xin lỗi.”

“Con muốn chọc mẹ tức chết đúng không, là mấy tỷ đấy, chúng ta tự dưng nhận được mấy tỷ! Chỉ cần nhận được số tiền đó, mẹ sẽ đổi chiếc BMW cho con, con mau học theo ông chủ Lư tự tát mặt mình hai cái đi.”

Trương Thúy Hoa kéo tay Hứa Man nói nhỏ.

Mấy tỷ đó, đủ để nhiều người bình thường từ bỏ tôn nghiêm, có mấy người cả đời chưa chắc đã kiếm được nhiều tiền như thế.

Hứa Man do dự một lát, phân vân giữa mặt mũi và BMW, cuối cùng trong lòng anh ta vẫn nghiêng về chiếc BMW.

Chuyện anh mất mặt trước Lý Phàm, chỉ có mấy bà dì biết.

Nhưng sau khi sở hữu BMW, anh có thể khoe khoang trước mặt bạn bè đồng nghiệp, hôm nay mất mặt, thì sau này có thể bù đắp lại gấp bội.

Hứa Man cắn răng, đi tới trước mặt Lý Phàm nói: “Lúc nãy là do tôi lỡ lời, mong anh tha thứ cho tôi, tôi sẽ tự tát mình để nhận tội!”

Bốp bốp.

Tiếng tát lanh lảnh lại vang lên, Hứa Man tát nhẹ vào mặt mình hai cái, rồi chớp mắt nhìn Lý Phàm.

Lý Phàm bật cười ha hả: “Lúc nãy tôi chỉ nói đùa với hai người thôi.”

“Mẹ kiếp…”

Hứa Man định chửi thề, nhưng thấy Lư Minh Sinh đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm mình, thì sự hống hách kiêu căng bỗng tan biến.

“Ha ha, là thế à, Lý Phàm, anh vẫn thích nói đùa như thế, nếu vậy thì chúng tôi đợi tiền chuyển vào tài khoản, giờ chúng tôi xin phép đi trước.”

Hứa Man không dám ở lại đây nữa, ngộ nhỡ bị Lý Phàm trêu đùa thì sao, giờ anh ta đang nắm mấy tỷ trong tay, đợi nhận được tiền rồi anh sẽ tìm cơ hội báo thù sau.

Mấy người Trương Thúy Hoa nhanh chóng giải tán, lần lượt tới chào Lý Phàm và Vương Cẩn Mai.

Hoa Nhật Tâm lẫn vào đám đông đi ra ngoài, cũng chẳng chào hỏi Vương Cẩn Mai, mà nghiến răng nghiến lợi đi tới chiếc BMW của mình.

Hoa Nhật Tâm ngồi trên xe, nhìn khuôn mặt đã sưng húp của mình thông qua gương chiếu hậu, tức đến mức đập mạnh vào vô lăng hai phát.

“Khốn khiếp! Còn để cho thằng vô tích sự đó ra mặt nữa, sao lần nào anh ta cũng may mắn như thế! Đúng là khinh người quá đáng.”

Mắt Hoa Nhật Tâm thoáng quá tia thù hận, anh ngẫm nghĩ một lát, rồi lấy điện thoại ra gọi một số.

“Anh Đao, anh giúp tôi xử lý một người, người này tên là Lý Phàm, lát nữa tôi sẽ gửi ảnh anh ta cho anh, anh nhất định phải đánh anh ta đến mức tàn phế.”

“Tiền đặt cọc 300 triệu, sau khi hoàn thành sẽ nhận thêm 600 triệu!”

Anh Đao lạnh lùng nói.

“Không thành vấn đề, tôi sẽ chuyển khoản cho anh.”

Hoa Nhật Tâm chuyển khoản cho anh Đao xong, thì gửi hình Lý Phàm qua, rồi lấy thuốc ra hút.

“Hừ, để tôi xem lần này anh còn may mắn đến đâu?”

Cùng lúc đó, Vương Cẩn Mai xấu hổ trừng mắt nhìn Lý Phàm, rồi tức giận nói: “Cậu khoe khoang quá đấy, một thằng nhu nhược như cậu cũng muốn chứng minh bản thân đúng không? Nếu cậu muốn chứng minh thì phải dựa vào bản lĩnh của mình, chứ không phải cáo mượn oai hùm!”

“Con không định chứng minh bản thân, con chỉ thấy Hoa Nhật Tâm không giải quyết được, nên mới ra mặt giúp đỡ thôi.”

Lý Phàm không nhắc tới Hoa Nhật Tâm còn đỡ, vừa nhắc tới anh ta, Vương Cẩn Mai liền tức muốn nổ phổi, cảm thấy anh đang mượn Hoa Nhật Tâm để sỉ nhục mình không mắt nhìn.

“Nhật Tâm không phải là người cậu có thể so sánh, cậu đừng tưởng cậu giúp đỡ tôi, thì tôi sẽ thay đổi thái độ với hạng người vô dụng như cậu, đợi về nhà rồi tôi sẽ tính sổ với cậu.”

Vương Cẩn Mai tức giận xoay người rời đi, hoàn toàn không cho Lý Phàm chút sắc mặt tốt.

Lý Phàm khẽ lắc đầu, thầm nghĩ lần này anh làm ơn mắc oán, lòng người đúng là lệch lạc.

Lư Minh Sinh dè dặt nhìn Lý Phàm, thầm nghĩ rốt cuộc Long Môn Thiếu chủ này có chỗ nào khác thường, chẳng lẽ cậu ấy làm cậu chủ nhà giàu phát chán rồi, nên muốn trải nghiệm cuộc sống vô dụng?

Nghĩ như vậy, Lư Minh Sinh liền cảm thấy có lẽ mình nghĩ cũng đúng, chẳng phải ở nước ngoài có nhà giàu dẫn cả nhà giả vờ làm ăn mày, rồi trước đây cũng có hoàng đế bày sạp hàng trong hoàng cung à, chắc chắn Thiếu chủ cũng thế.

“Cậu Lý, ông Sở đang đợi chúng ta ở trên xe, có phải chúng ta nên lên xe nói chuyện không?”

Lư Minh Sinh như tổng quản đại nội, dè dặt hỏi Lý Phàm.

“Sở Trung Thiên cũng tới rồi à, vậy thì đi gặp thôi.”

Lý Phàm lạnh nhạt nói.

“Vâng, mời cậu đi bên này.”

Lư Minh Sinh đi trước dẫn đường, thầm nghĩ không hổ là Thiếu chủ, chỉ cần nhìn vào thái độ anh gọi tên Sở Trung Thiên, đã có thể cảm nhận được dáng vẻ đầy khí phách của người quyền thế.

Sở Trung Thiên đã đứng bên cạnh chiếc Mercedes-Benz S600, thấy Lý Phàm đi tới thì cung kính cúi chào: “Cậu Lý.”

“Ừm.”

Lý Phàm phát ra giọng mũi, xem như đáp lại Sở Trung Thiên.

Sở Trung Thiên xoay người mở cửa xe, cười ha ha nói: “Mời cậu Lý lên xe.”

Lý Phàm ngồi vào xe, Sở Trung Thiên đóng cửa lại, rồi vòng qua bên kia lên xe.

Đây là lần đầu tiên Lư Minh Sinh thấy Sở Trung Thiên hầu hạ người khác như thế, trước đây toàn là người khác hầu hạ ông ta.

Lợi hại là gì, đó chính là có thể khiến ông trùm như ông ta phải hầu hạ.

Lư Minh Sinh nhanh chóng ngồi vào ghế phụ, nhìn Lý Phàm đang ngồi ghế sau, rồi nở nụ cười cực kỳ lấy lòng.

“Cậu Lý, đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt cậu, không ngờ lại gây ra hiểu lầm lớn như thế, mong cậu Lý bỏ qua cho tôi, tôi đã đặt phòng ở câu lạc bộ Long Cung rồi, chúng ta tới đó vui vẻ tý đi.”

Lý Phàm khẽ gật đầu, chẳng thèm đáp lại Lư Minh Sinh bằng giọng mũi.

Sở Trung Thiên trừng mắt nhìn Lư Minh Sinh, rồi nói: “Bình thường đầu óc tên mập Lư này luôn chậm chạp, hay làm những chuyện ngu ngốc, lúc nãy tôi đã mắng ông ta một trận rồi, giờ tên này đang định tẩy sạch, đi theo con đường ngay thẳng.”

“Đúng đúng, tôi đang định làm ăn ngay thẳng, mong cậu Lý chỉ bảo đôi điều, cậu bảo tôi làm nghề gì, tôi sẽ làm nghề đấy.”

Lư Minh Sinh chẳng cần mặt mũi gì cả, mà chỉ một lòng muốn ôm đùi lớn, chỉ cần ôm được đùi vàng ròng Lý Phàm này, thì chắc chắn sau này ông còn kiếm nhiều tiền hơn mở ngân hàng tư nhân, hơn nữa mỗi ngày cũng không cần phải thấp thỏm lo sợ.

Lý Phàm nhắm mắt lại không nói gì, như đang muốn phớt lờ Lư Minh Sinh.

Lư Minh Sinh thầm kêu khổ, cảm thấy Lý Phàm vẫn chưa hết tức, chắc chắn anh vẫn còn định kiến với mình, nên mới tỏ thái độ như thế.

Sở Trung Thiên thấy thế thì không dám nói gì nữa, ông có thể nói giúp Lư Minh Sinh một câu, là nể mặt ông ta lắm rồi, nếu ông vì ông ta mà làm Lý Phàm chán ghét, thì ông sẽ được một mất mười.

Két.

Chiếc Mercedes-Benz S600 thắng gấp, dừng ngay trên đường.

Vì xe thắng gấp nên Lư Minh Sinh theo quán tính đập đầu vào kính chắn gió, nhưng ông ta không nghĩ đến mình đầu tiên, mà quay đầu nhìn Lý Phàm.

“Cậu Lý không sao chứ, tài xế này của tôi bị mù rồi, đang yên đang lành tự nhiên thắng gấp làm gì, để tôi dạy bảo cậu ta một trận.”

Lý Phàm nhíu mày nhìn ra ngoài cửa xe, chỉ thấy hai chiếc xe van, một trước một sau kẹp chiếc Mercedes-Benz, bảy tám tên du côn để kiểu tóc HKT, đang cầm gậy bóng chày đi tới.

“Có người muốn tới gây sự với chúng ta.” Lý Phàm khẽ cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK