Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Những gì tôi nói đều là thật, nếu không tin, tôi bây giờ có thể từ trong số các nhân viên trong bảo tàng tìm ra người trộm đồ kia.” Lý Phàm khẽ cười nói.

Giám đốc bảo tàng lại không tin lời của Lý Phàm nói, ông ta cho rằng Lý Phàm chắc chắn là đang nói khoác, muốn tìm ra hung thủ từ trong số nhân viên làm việc trong bảo tàng, hơn nữa nói có hay không, dựa vào ngoài mặt, sao có thể phán đoán ra được.

“Cậu tự mình đi đi.” Giám đốc bảo tàng khoanh tay, bĩu môi nói.

Lý Phàm cười hỏi: “Ông là giám đốc của nơi này, ông không gọi, bọn họ sao mà tới? Có phải không?”

Sau khi giám đốc bảo tàng nghe vậy, ông ta lập tức vui vẻ, đối với câu trả lời của Lý Phàm, trong lòng ông ta rất vui, cái ông ta muốn chính là kết quả như này, đối phương nói chuyện khách sáo một chút, trong lòng ông ta vẫn rất hài lòng.

“Được.” Giám đốc bảo tàng sau khi tận hưởng sự nể nang, lúc này mới không chút do dự, lập tức gọi tất cả nhân viên làm việc trong bảo tàng tới.

Sau khi nhân viên làm việc trong bảo tàng tới đông đủ, trong đám đông, có thể nói là có mấy chục người, biểu tình của bọn họ rất là không hiểu, đâu phải là nghênh đón lãnh đạo gì, việc gì lại bày trò như vậy.

Lý Phàm chỉ lướt qua một vòng trên người của những người này, đột nhiên lắc đầu, nói với giám đốc bảo tàng: “Người không có tới đủ, vẫn thiếu một người.”

Thật ra anh như này chỉ là thử là thôi, anh ta muốn thông qua biểu cảm của giám đốc bảo tàng để đưa ra kết luận, nếu như thật sự thiếu một người, chắc chắn là kẻ trộm, ngược lại, vậy anh chắc chắn không có bất kỳ manh mối nào.

Đối với Lý Phàm mà nói, đây là một ván cược, nhưng Lý Phàm không quản nhiều như vậy, anh chỉ muốn sớm xử lý xong chuyện này.

Giám đốc bảo tàng giật thót, cưỡng ép khiến tâm trạng của mình bình tĩnh lại, nói: “Cậu đừng nói linh tinh, cậu đâu biết bảo tàng của tôi rốt cuộc có bao nhiêu nhân viên, cậu sao biết thiếu một người?”

Ông ta bắt đầu băn khoăn rồi, chẳng lẽ Lý Phàm trước đó đã điều tra rồi, ông ta có một loại dự cảm, cảm thấy sự việc sắp bại lộ.

Lúc này lòng bàn tay của ông ta toát mồ hôi do căng thẳng, trong những người này quả thật là thiếu một người, ông ta nghe nói Lý Phàm muốn gọi người tới quan sát, cho nên ông ta mới chột dạ cho cháu của mình nghỉ ở nhà.

“Quả thật là thiếu một người, cháu trai của giám đốc không có ở đây.” Mà lúc này, trong đám người có một người đàn ông mở miệng nói.

Mọi người cũng hưởng ứng theo, sắc mặt của giám đốc bảo tàng lập tức xanh mét, ông ta tức giận nhìn những người đó, những người này cái gì càng không nên nói thì lại nói ra, đây không phải là cố ý muốn chơi khăm ông ta sao?

Lý Phàm khẽ mỉm cười, quả nhiên lần này anh vẫn cược đúng, anh biết giám đốc bảo tàng chắc chắn có vấn đề, nếu không sẽ không để cháu trai của mình không tới tham gia.

Giám đốc bảo tàng lạnh giọng quát: “Tất cả im miệng hết cho tôi, nó chỉ là rảnh không tới mà thôi.”

Những nhân viên đó sau khi nghe vậy thì đều mù mịt, lúc bình thường bọn họ trêu chọc như nào, đối phương đều sẽ không tức giận, nhưng hôm nay, đối phương nổi nóng như vậy, bọn họ cũng nhìn ra tâm trạng của giám đốc không tốt, lúc này mới không nhiều lời nữa.

“Bây giờ tôi biết kẻ trộm là ai rồi.” Lý Phàm hờ hững nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK