Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông trung niên đang nghiên cứu. Sau khi anh ta nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Trương Đức Võ thì cười ha hả nói: "Anh đừng giận, bom xe không nổ là chuyện rất bình thường." 

"Có phải anh cố ý hại chết tôi không? Anh bố trí bom xe thế nào mà lại lắp lên trên xe tôi?" Trương Đức Võ tay đấm chân đá một trận, không cho đối phương cơ hội giải thích gì. 

Người đàn ông trung niên vội vàng nói: "Không phải anh nói người của anh tới lấy à? Sao lại trách tôi? Chẳng lẽ không phải là bom tịt sao?" 

Trương Đức Võ thoáng ngây người, chẳng thể hiểu nổi. Anh ta cảm giác chuyện này càng lúc càng loạn, cẩn thận suy nghĩ mới biết là mình bị đùa bỡn. 

Người đàn ông trung niên thấy Trương Đức Võ tức giận rời đi thì gãi đầu, không nhịn được mắng: "Anh có bệnh à? Sao lại tới chỗ tôi làm loạn lên chứ?" 

Trương Đức Võ thề nhất định phải điều tra ra nguyên nhân trong đó. Nhưng tình hình trước mắt của anh ta là làm sao ăn nói được với Long Hậu? Con quái vật da lông kia vốn định dùng để đối phó với Lý Phàm, đã tốn không ít tiền, cũng tiêm không ít thuốc. 

Bây giờ con quái vật da lông không còn một cọng lông, Trương Đức Võ không dám tưởng tượng Long Hậu tức giận tới mức nào. Rơi vào đường cùng, anh ta đành phải diễn một trò khổ nhục kế. Anh ta cắt ngón tay của mình, sau đó xông vào phòng Long Hậu. Long Hậu thấy vẻ mặt đau khổ của Trương Đức Võ, hơn nữa đối phương còn bị chặt đứt ngón tay thì không khỏi sửng sốt, thản nhiên nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?" 

"Long Hậu, có người đánh lén Mặc Thị, không chỉ dẫn đi ba mẹ Trần Hiểu Đồng, còn giết chết Mao Mao" Mao Mao là tên của con quái vật da lông kia, do Long Hậu đặt biệt đặt cho. Trương Đức Võ rất phản cảm với cái tên buồn nôn này, lúc nói ra cảm giác đặc biệt khó chịu. 

"Đã điều tra rõ ràng mọi chuyện chưa?" Long Hậu lập tức tin tưởng vào kỹ năng diễn xuất của Trương Đức Võ, cho rằng đối phương nói thật. Cô ta nói. 

"Chưa" Trương Đức Võ lắc đầu nói. Trên mặt Long Hậu khó giấu được vẻ giận dữ nói: "Chưa à? Anh làm tôi thật sự thất vọng đấy" Trương Đức Võ cắn răng nói: "Long Hậu, tôi chắc chắn sẽ điều tra ra được." "Chờ anh điều tra ra được thì thế nào? Bây giờ Mao Mao đã chết, anh làm tôi quá thất vọng rồi." Long Hậu lạnh lùng liếc nhìn Trương Đức Võ. 

Vẻ mặt Trương Đức Võ vô cùng khó xử, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. "Nhưng Mao Mao chết chứng tỏ nó quá yếu, vậy chúng ta có thể tiến cử con khác lợi hại hơn nó" Long Hậu cười như điên. 

Sau khi thấy nụ cười của Long Hậu, toàn thân Trương Đức Võ run rẩy, cũng ngốc nghếch cười theo. Thật may là cô ta không giận chó đánh mèo lên trên người anh ta. 

Anh ta nghĩ đến ngón tay bị chặt đứt của mình còn có cơ hội nối lại, ít nhất dùng khổ nhục kế này giữ được một mạng. Lý Phàm đang ngủ, đột nhiên không ngừng hắt xì. Cố Họa Y bị đánh thức, khẽ nói: "Có phải là cô gái nào đó nhớ anh không?" "Làm gì có chứ! Chắn chắn là có thằng oắt nào mắng anh rồi" Lý Phàm xua tay nói. Sau một đêm trôi qua, Lý Phàm ra khỏi phòng lại nhìn thấy mẹ của Trần Hiểu Đồng đang dọn dẹp vệ sinh buổi sáng, anh có hơi xấu hổ. "Dì, dì cứ ngồi xuống đi, chúng cháu sẽ tự quét dọn chỗ này" Lý Phàm mỉm cười nói. Mẹ của Trần Hiểu Đồng lắc đầu nói: "Vậy thì không được. Cậu đã cứu chúng tôi ra, chúng tôi không có gì để báo đáp các cậu nên muốn quét  dọn nhà giúp cậu thôi" 

Lý Phàm thay đổi phương cố chấp như vậy thì cười bất đắc dĩ. Vương Cẩn Mai ra khỏi phòng, nói với giọng điệu khó chịu: "Ôi, còn rất hiểu chuyện, biết quét dọn vệ sinh cơ đấy. Nhưng tôi cũng chỉ có thể để bà ở vài ngày thôi" 

Cổ Họa Y thấy mới sáng sớm ra mà mẹ đã chỉ trích người ta thì trợn mắt, đành phải kéo mẹ đi, nói lảng sang chuyện khác. Lý Phàm làm bữa sáng đơn giản. Về phần bố trí cho ba mẹ Trần Hiểu Đồng, anh bảo đối phương đi lại ở trong sân, cố gắng đừng chạy loạn. 

Chỗ này không dễ bị phát hiện, hơn nữa mục tiêu tương đối nhỏ, ít nhất phạm vi hoạt động như vậy là đủ rồi, Ba mẹ Trần Hiểu Đồng cũng biết mình bị kẻ nào đó để mắt tới nên nghe lọt tại không hề nghi ngờ.

Lý Phàm đưa Cổ Họa Y đến công ty. Không ít người ở công ty đều nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ. Bọn họ buồn bực, không hiểu anh có tư cách gì mà có thể ở lại bên cạnh tổng giám đốc Cố? 

Cho dù là thư ký, tổng giám đốc Cố cũng cần phải lựa chọn người tốt hơn. Còn Lý Phàm là ai? Điều này làm bọn họ đoán mãi không ra. Bọn họ hâm mộ và ghen tỵ với anh, cho rằng anh chắn chắn đã dùng lời ngon tiếng ngọt gì đó. Lúc này, một người thanh niên đi tới cửa công ty Họa Vân Y, trong tay đang cầm hoa hồng màu đỏ, lái xe chủ tịch Maserati, trên người mặc bộ vest hàng hiệu, gương mặt cương nghị, cao một mét tám. 

Sau khi mọi người thấy tình hình như vậy, đều hâm mộ. Đây chính là tiêu chuẩn cậu chủ con nhà giàu đấy. Không ít cô gái đều mê mẩn. Nếu cậu chủ kia mà theo đuổi bọn họ thì tốt biết mấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK