“Cậu cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ xử lý gọn gàng mọi việc, tuyệt đối sẽ không để ai nói xấu cậu dù chỉ một câu.”
“Đi đi.”
Lý Phàm quơ tay, để Bát Gia xử lý chuyện khách khứa.
Chuyện đã đến nông nỗi này, khách khứa cũng hoảng sợ trước thủ đoạn của Lý Phàm, cũng không có ai dám tỏ ra vẻ không vui, ngược lại trong lòng đều rất kinh ngạc trước sự thay đổi của Lý Phàm.
Cái tên vô dụng ăn bám trong truyền thuyết kia bây giờ lại giống hệt như mấy cao thủ võ lâm trong phim truyền hình, trong lòng các khách khứa đều có cảm giác ấn tượng bị điên đảo.
Bát Gia sắp xếp người đi tiễn khách khứa, đám ông cụ Cố được bọn họ đưa vào trong biệt thự nghỉ ngơi.
Sau khi sắp xếp mọi người xong xuôi, Lý Phàm ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ngồi đối diện với Bát Gia.
“Bát, bây giờ sóng gió sắp đến, ông phải nghĩ cho kỹ nên làm như thế nào.”
“Chuyện này, tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi quyết định đi theo thiếu chủ.”
Bát Gia vô cùng nghiêm túc nói.
“Ông xác định chưa? Đi theo tôi thì sẽ là một con đường rất khó đi, trên đường đi sẽ có rất nhiều khó khăn nguy hiểm, cho dù vượt đủ chông gai cũng chưa chắc có thể đi đến bờ bên kia.”
Lý Phàm nhắm mắt nói.
Sau khi ra khỏi chùa Linh Sơn, Lý Phàm đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ những lời phương trường Pháp Trí nói chắc chắn có người nào đó gợi ý.
Chuyện này cũng có nghĩa đã có người không nhịn được nữa, muốn khích bác các mối quan hệ của Lý Phàm, muốn cho tình hình rối loạn lên.
Chỉ cần tình thế rối loạn, các thế lực liên quan chắc chắn sẽ nghe được tiếng gió mà hành động, đến lúc đó sẽ là một trận hỗn chiến,
Đối mặt với trận hỗn chiến sắp sửa xảy ra này, Lý Phàm vẫn chưa chuẩn bị chu đáo, nhưng Lý Phàm cũng không thể ngăn cản tình hình tiếp tục thay đổi, chuyện anh có thể làm chính là đón đầu khiêu chiến cố gắng phá bố cục.
Bát Gia cười khổ nói: “Bây giờ không ai tin tôi, cho dù là bên phía Long Hậu, hay là bên Đại Long Vương, tôi đều là người bị làm lơ.
Đi theo bọn họ, tôi chưa chắc có được công lao, nhưng người chịu chết đầu tiên chắc chắn là tôi, tôi cũng không muốn thành tốt thí, bây giờ đi theo cậu... tuy nguy hiểm nhất, nhưng sau này cũng có được lợi nhuận lớn nhất.
Nếu nói vui đùa thì, tôi liều cái mạng già được ăn cả ngã về không, nếu cậu thắng, sau này mỗi ngày tôi đều ăn sung mặc sướng, chơi các người đẹp của các nước.
Nếu cậu thua, dù sao người đều phải chết, tôi chết sớm mấy năm cũng không sao, cũng coi như tôi từng phấn đấu vì giấc mơ của tôi, có chết cũng đáng.”
Bát Gia lo âu mấy chục ngày, cuối cùng đưa ra lựa chọn quan trọng nhất trong đời, đặt toàn bộ tiền cược về phía Lý Phàm.
Lý Phàm cười nhạt, nhẹ nhàng vỗ vai Bát Gia: “Nếu ông đã lựa chọn đứng về phía tôi, vậy cứ việc yên tâm làm theo lệnh của tôi, đừng có lưỡng lự gì nữa, nếu không tôi sẽ không tha cho ông.”
“Cậu cứ yên tâm đi, từ giờ trở đi, thằng Bát tôi chỉ có một chủ nhân là cậu mà thôi!”