Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 475: THỰC SỰ QUÁ MẠNH

Hàn Thiết Đầu ổn định bước chân ngay lập tức, mồ hôi lớn như hạt đậu nành chảy từ trên trán xuống.

Cánh tay phải bị Lý Phàm đánh cho một quyền buông xuống không được tự nhiên, cánh tay càng không ngừng run rẩy.

Run rẩy là bởi vì xương cốt đã bị một quyền này của Lý Phàm đánh nát, hơn nữa với sức mạnh một quyền đó của Lý Phàm đã khiến cơ bắp trên cánh tay của Hàn Thiết Đầu chịu tổn thương rất lớn.

Mạnh, quá mạnh, mạnh đến trình độ phi nhân loại.

Đây là Hàn Thiết Đầu đánh giá thực lực của Lý Phàm, giờ phút này Hàn Thiết Đầu vô cùng hối hận vì ham muốn một chút lợi ích mà nghe Quỷ Nhị dao động.

Giờ phút này đắc tội với người mạnh như vậy, Hàn Thiết Đầu hối hận chỉ hi vọng cuộc sống có thể một lần nữa trở lại!

Còn lại mấy tên cao thủ đều tụ tập ở phía sau Hàn Thiết Đầu, trong số đó Hàn Thiết Đầu có công phu mạnh nhất, vậy nên bọn họ đều lấy Hàn Thiết Đầu làm đầu.

Thế nhưng giờ phút này nhìn cánh tay mất tự nhiên của Hàn Thiết Đầu, những cao thủ này đều biết Hàn Thiết Đầu bị thương không nhẹ.

"Anh Hàn, anh không sao chứ?"

"Không chết được!" Hàn Thiết Đầu cắn răng nói.

Mấy tên cao thủ lặng lẽ một hồi, trong lòng đang không ngừng chửi bậy.

Lý Phàm cười đi về phía Hàn Thiết Đầu: "Bây giờ biết ai là ông nội, ai là cháu rồi chứ?”

"Đã biết, ông nội ngài đại nhân đại lượng, hãy tha cho người cháu trai này đi, cháu trai của ngài lần này xem như nghịch ngợm, sau này không còn dám nữa!”

Hàn Thiết Đầu nói xong trực tiếp quỳ xuống, không do dự chút nào.

Từ nhỏ xuất thân nghèo khó, Hàn Thiết Đầu thật vất vả mới đối được đến hoàn cảnh ngày hôm nay, cũng đã làm rất nhiều chuyện phải quỳ xuống, thế những sau mồi lần quỳ xuống, Hàn Thiết Đầu đều có thể nhận được rất nhiều lợi ích, khiến mình càng thêm mạnh mẽ.

Bởi vì Hàn Thiết Đầu hiểu còn sống mới là quan trọng nhất, thể diện đều là vật ngoài thân, mạng cũng mất, thể diện cho dù để chùi đít cùng không dùng đến.

Mấy tên cao thủ chuẩn bị rút lui chạy trốn đều kinh ngạc nhìn Hàn Thiết Đầu, không biết Hàn Thiết Đầu đang phát điên cái gì, đường đường là cao thủ mà lại trực tiếp quỳ xuống, đây thật sự là mất hết mặt mũi tổ tiên.

"Anh Hàn, anh đang làm cái quái gì vậy? Ra vẻ đáng thương là đủ rồi, còn mẹ nó quỳ xuống, anh đang phát điên cái gì vậy?”

"Mặt mũi, còn có thể có chút mặt mũi không anh Hàn? Anh như vậy chính là hoàn toàn không biết xấu hổ!”

"Chúng tôi thật xấu hổ khi làm bạn với anh, người tập võ không có người nào không có cốt khí như anh, chỉ có chết đứng, tuyệt đối không có sống quỳ!”

Mấy tên cao thủ nghĩa chính khiển trách Hàn Thiết Đầu, đều cảm thấy lấy trước kia đã nhìn lầm Hàn Thiết Đầu.

"Ha ha, cốt khí đáng giá mấy xu một cân? Mặt mũi mấy đồng một miếng? Các người không muốn làm bạn với tôi thì tùy, tôi quỳ xuống vì ông nội tôi thì liên quan gì đến các người?” Hàn Thiết Đầu không chút khách khí đáp trả.

"Hàn Thiết Đầu, anh thật sự là một kẻ hèn hạ, chúng ta cạn tình huynh đệ từ đây!” Một cao thủ tức hổn hển phẫn nộ quát.

"Ha ha." Hàn Thiết Đầu cười khinh bỉ, sau đó mặt mũi tràn đầy nịnh nọt nói với Lý Phàm: "Ông nội, vừa rồi đều là cháu trai đã sai, cháu trai nghe Quỷ Lão Nhị kia mê hoặc, làm ra chuyện mạo phạm đến ngài, kính xin ông nội tha thứ cho cháu trai!”

Lý Phàm cũng có chút chịu thua trươc sự vô liêm sỉ của Hàn Thiết Đầu, những người không biết xấu hổ như vậy thường sẽ có thể thành công, vì người không cần mặt mũi thì khi làm việc sẽ chỉ nhìn vào lợi ích.

Nhưng giờ phút này Lý Phàm cũng cần Hàn Thiết Đầu làm gương, cho nên cũng không có ý định khó xử Hàn Thiết Đầu.

"Người không biết xấu hổ như anh thế này, so với những kẻ giả vờ đạo mạo còn đáng yêu hơn nhiều!” Lý Phàm vừa cười vừa nói.

"Được sự khích lệ của ông nội, cháu trai có một lòng sắt son, sau này chắc chắn sẽ hiếu kính với ông nội!”

"Phi!" Một cao thủ hung hăng nhổ nước miếng, sau đó quay người muốn rời đi.

Lý Phàm nhíu mày, chân phải đá vào một hòn đá dưới đấy, hòn đá kia mạnh mẽ bay đến, bắn vào đầu gối tên cao thủ kia.

Phù phù!

Đầu gối của tên cao thủ kia trực tiếp bị hòn đá đánh gãy, quỳ một gối xuống đất, đau đớn chảy nước mắt.

"Chân của tôi! Lý Phàm, anh cũng quá độc ác đi! Tôi đây đã muốn rời đi, anh còn không.... a!”

Khi cao thủ đang mắng nhiếc, Hàn Thiết Đầu từ dưới đất nhảy lên một cái, vung tay cho tên cao thủ đó hai cái tát.

"Con mẹ nó, mày còn dám mắng ông nội của tao, có tin tao chém chết mày không! Mấy người chúng mày đều đứng yên tại chỗ đi! Ông nội của tao không cho chúng mày đi, chúng mày không một ai được đi, nếu ai không phục, trước tiên hãy hỏi nắm đấm của Hàn Thiết Đầu tao trước đã!”

Hàn Thiết Đầu không để mất cơ hội cơ biểu thị sự trung thành với Lý Phàm, nắm bắt thời cơ khá tốt.

Mấy tên cao thủ chuẩn bị chạy trốn, đều nghi ngờ dừng bước lại, chỉ có một mình Lý Phàm đã rất khủng bố, lại thêm Hàn Thiết Đầu làm phản, bọn họ cảm thấy hoàn toàn không còn đường sống.

"Hàn Thiết Đầu, con mẹ nó, anh thật quá đáng, tất cả mọi người đều quen biết đã lâu, tốt xấu cũng phải cho nhau một con đường sống!”

"Chúng tôi ngăn cản anh chuyện gì, tai sao anh lại ngăn cản chúng tôi? Anh nịnh nọt cũng không cần phải gây hại đến chúng tôi!”

Mấy tên cao thủ không cam lòng khiển trách Hàn Thiết Đầu, cảm thấy Hàn Thiết Đầu ăn cây táo rào cây sung thật quá đáng, một chút đường sống cũng không lưu lại cho người khác.

Hàn Thiết Đầu hoàn toàn không để ý đến những lời bọn họ nói, chỉ khom lưng mặt mũi tươi cười nhìn về phía Lý Phàm: “Ông nội, ngài muốn dạy dỗ bọn họ thế nào để cho bọn họ chỉ cử động miệng thôi, cháu trai sẽ dựa theo phân phó của ngài để thu thập bọn họ!”



Trong lòng mấy tên cao thủ lạnh lẽo vô cùng, đều hiểu đây là Hàn Thiết Đầu muốn dùng bọn họ để hiến tế, thủ đoạn này thật sự là không biết xấu hổ đến cực điểm.

Lý Phàm chắp tay sau lưng, ánh mắt liếc nhìn qua mấy tên cao thủ, mỉm cười nói: "Tôi cũng không phải người tàn bạo, chỉ cần mấy người ngoan ngoãn nghe lời, đương nhiên sẽ cho các người đường sống."

Ánh mắt của các cao thủ không tự chủ nhìn về phía cao thủ trên đầu gối có thêm một lỗ máu, nghĩ thầm cái này không được gọi là tàn bạo sao? Chỉ là chạy trốn mà thôi, liền bị anh đánh thủng đầu gối, nửa đời sau đều phải ngồi trên xe lăn.

"Ông nội của tôi nói các người có hiểu được không, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ có đường sống, đều mẹ nó tỏ thái độ, mấy người có ngoan hay không!" Hàn Thiết Đầu chỉ vào mấy tên cao thủ quát.

Mấy tên cao thủ liếc nhau, đều cúi đầu xuống thấp giọng nói: "Ngoan, nhất định ngoan ngoãn."

Khi nói ra chữ ngoan này, trong lòng mấy tên cao thủ cảm thấy xấu hổ vô cùng.

"Ngoan thì tốt, chỉ huy mấy người ở đâu, đi bắt hắn ta tới đây, chỉ cần bắt được hắn ta, mấy người sẽ được tự do!” Lý Phàm thản nhiên nói.

Trong lòng mấy tên cao thủ... lập tức dấy lên hi vọng, đối phó Lý Phàm có lẽ không có khả năng thắng, nhưng đối phó Quỷ Nhị phần thắng vẫn rất lớn.

"Vậy thì chúng ta đi!"

Các cao thủ nói xong liền cùng nhau chạy hướng xe chỉ huy, Lý Phàm chậm rãi ung dung đi sau lưng bọn họ.

Hàn Thiết Đầu đi theo bên cạnh Lý Phàm nói: "Ông nội, hay là cháu đi theo sau giám sát bọn họ!”

"Muốn đi thì đi đi, dù sao bọn họ cũng chạy không thoát, nếu chạy, chính là như thế."

Lý Phàm nói xong nhặt một hòn đá lên, ném về phía tên cao thủ đang chạy trốn.

Thời gian trong nháy mắt, tên cao thủ chạy trốn ngã nhào xuống đất.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK