Trong mắt người khác, Lý Phàm là cấp dưới của Hà Băng, chỉ có Hà Băng biết nói cô là cấp dưới của Lý Phàm thì chẳng có gì là quá đáng cả.
Hà Băng cố gắng làm hòa hoãn bầu không khí: “Ba mẹ nay ra tay làm cơm nhé.”
Người đàn ông trung niên và người phụ nữ xinh đẹp nhớ ra là vẫn chưa nấu cơm, lúc này họ mới bắt đầu đi nấu, Hà Băng mỉm cười nói với Lý Phàm: “Mẹ tôi nấu thịt kho ngon cực, nói ngon số hai thì không ai dám giành số một, lát nữa anh hãy ăn nhiệt tình vào nhé.”
Lý Phàm gật đầu, cậu Trần khó chịu trong lòng, anh ta đâu phải người chết, tại sao Hà Băng cứ xem anh ta là không khí chứ?
Để chứng minh sự tồn tại của mình, anh ta xoa tay và bắt đầu nói: “Băng…”
Chữ Băng còn chưa nói hết câu, đã thấy sắc mặt Hà Băng lạnh lùng, cô quay sang nói với cậu Trần: “Xin anh đừng có gọi tên của tôi.”
Cậu Trần sững lại, lúc người ta nói chuyện với Lý Phàm thì tươi cười hớn hở còn nói chuyện với anh thì lập tức đổi thái độ.
Cậu Trần cười gượng nói: “Tôi biết trong lòng em đang chán ghét tôi nhưng em cũng không cần phải tỏ vẻ thân thiết với anh ta như vậy, chúng ta cũng có thể trò chuyện mà.”
Hà Băng thản nhiên nói: “Giữa tôi và anh chẳng có chuyện gì để tán gẫu cả, tôi chỉ mong anh về sớm một chút mà thôi, được vậy là tôi cảm ơn Bồ Tát rồi.”
Cậu Trần nhìn Lý Phàm với vẻ mặt tràn đầy sự oán hận, cho rằng chính Lý Phàm đã cướp mất sự nổi bật của anh ta, anh ta xoay tròn chìa khóa xe Maserati trong tay nói: “Băng, lát nữa ăn cơm xong, tôi đưa em đi hóng gió nhé, em làm việc cả ngày cũng nên thư giãn một chút.”
“Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ đi dạo với anh ấy.” Hà Băng hờ hững từ chối, cô biết cậu Trần là loại người gì, tóm lại là cô sẽ không đồng ý đi hóng gió cùng cậu ta.
Lần trước, đối phương lần đầu tỏ tình với cô, cô đã từ chối rồi, sang lần thứ hai, đối phương vẫn tỏ tình, thậm chí còn hành động nữa.
Nếu không phải Hà Băng biết thế võ cầm nã thủ thì đã sớm bị đối phương lợi dụng rồi, cho nên với cô mà nói cậu Trần chẳng khác gì những tên lưu manh.
Vẻ mặt của cậu Trần vô cùng ảm đạm, người ta thà đi dạo với một người bình thường chứ không thèm đi hóng gió với anh ta, điều này khiến anh ta rất tức giận.
Chẳng lẽ anh ta không bằng một tên ranh con còn hôi miệng sữa sao? Đối lại là người khác thì đã đồng ý với anh ta từ lâu rồi, nhưng Hà Băng thì không như vậy.
Lý Phàm phớt lờ ánh mắt chứa đầy sát khí của cậu Trần, nếu ánh mắt có thể giết người thì ánh mắt ấy có thể giết anh cả trăm lần, nhưng anh giết chết đối phương một lần như vậy là đủ rồi.
Cậu Trần cười khẩy nói: “Anh Lý có xe không?”
Lý Phàm cười nói: “Có xe.”
“Vậy chìa khoá xe đâu?” Cậu Trần chế nhạo.
Lý Phàm không phô trương sự giàu có của mình, mặc dù có chìa khóa xe nhưng không nhất thiết phải so bì với đối phương, trong mắt anh, đối phương chẳng khác nào một thằng hề đang diễn trò.