Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì chứ, toàn thân hư thối?” Trương Đức Võ cũng đã từng nghe nói cổ thuật Tây Vực rất lợi hại, nhưng mà khi nghe đến hậu quả, ít nhiều gì ông ta cũng không thể bình tĩnh, dù sao thì độc cổ này được sử dụng ở trên người của mình. 

Lý Phàm cười nói: “Cô có thuốc giải có đúng không?” 

“Tôi có hai loại thuốc giải, một loại là dùng để giải duy nhất một lần, một cái là làm chậm độc cổ bộc phát, thuốc giải để trì hoãn sự bộc phát của độc cổ có đủ” 

Sau khi Trương Đức Võ nghe đến đó, trong lòng cười khổ không thôi, không biết đây là tin tức xấu hay là tin tức tốt. 

Lý Phàm thản nhiên nói: “Trong vòng bảy ngày ông có thể đến chỗ của tôi lấy thuốc làm chậm tác dụng của độc, đương nhiên sau khi ông biết được tin tức, tôi có thể cho ông thuốc giải độc một lần duy nhất” 

Sắc mặt của Trương Đức Võ thay đổi, nếu như uống thuốc độc vào thế thì ông ta sẽ phải bị đối phương khống chế, thuốc độc này ông ta không thể ăn được. 

“Còn, còn có phương pháp nào khác không?" Trương Đức Võ hỏi theo bản năng, ông ta muốn xem có phương pháp nào tốt hơn không. Lý Phàm chế giễu nói: “Rất đơn giản, đó chính là con đường chết” 

Sau khi Trương Đức Võ nghe xong, khóe miệng bỗng nhiên giật giật mấy cái, dù sao thì cũng là chết, còn không bằng đánh cược một lần, ông ta đành phải cầm viên thuốc màu xanh đó trực tiếp nuốt xuống. 

Sau khi Lý Phàm nhìn thấy đối phương đã nuốt xuống, anh hài lòng gật đầu. Trương Đức Võ khóc không ra nước mắt, rõ ràng đây là thuốc độc dùng ở trên người của Lý Phàm, nhưng mà ông ta không ngờ tới mình lại bị 

trúng chiêu, xem ra là chờ sau khi rời khỏi đây, ông ta phải tìm người giải mới được. 

Trúc Hoa Nguyệt ôm tay, có chút tự hào: “Loại độc này là do tôi đã cẩn thận điều chế, ngoại trừ tôi ra không có bất cứ người nào có thể giải độc giúp cho ông đâu.” 

Trương Đức Võ bất ngờ, trong lòng không tin lắm, cho dù có một tia hy vọng thì ông ta cũng phải thử một lần. Trương Đức Võ nhịn không được mà nói: “Chuyện là tôi không có phương thức liên lạc của anh, làm sao tôi có thể tìm anh để lấy thuốc giải” “Đây là danh thiếp của tôi, sắp đến thời hạn thì cứ gọi điện thoại cho tôi” Lý Phàm ném một tờ danh thiếp qua. 

Trương Đức Võ nhận lấy tờ danh thiếp, không dám lờ là, ông ta tham sống sợ chết mà nói: “Các người phải cho tôi thuốc giải sớm một chút, nếu như tôi chết đi, các người sẽ không có tin tức gì đâu.” 

Lý Phàm nheo mắt nói: “Đầu tiên, tôi muốn sửa lại một chút, tin tức này đối với tôi mà nói có cũng được không có cũng không sao, tôi cũng không phải là coi trọng cho lắm” 

Ban đầu, Trương Đức Võ vẫn muốn có chút địa vị, ai biết được một câu nói của Lý Phàm lại trực tiếp làm cho ông ta bị sặc, ông ta lập tức không có lời nào để nói. 

Sau khi Trương Đức Võ đi khỏi, Bưu đột nhiên đến gần Sở Trung Thiên, nhỏ giọng nói gì đó với Sở Trung Thiên. Sở Trung Thiên nghe xong, sắc mặt ông ta trở nên xanh xám, quát lạnh một tiếng: “Đưa Long đến đây.” 

Không qua bao lâu, có một người đàn ông cao to xăm hình rồng bị người ta mang đến, Long thắc mắc hỏi: “Ngài Thiên, có chuyện gì vậy?” 

“Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi có chuyện gì xảy ra à?” Sở Trung Thiên tức giận nhìn thoáng qua Long, sau đó ôm quyền nói với Lý Phàm: “Anh Lý, đều là do tôi quản giáo không nghiêm, thiếu chút nữa là người này đã tiết lộ thân phận của anh cho Trương Đức Võ biết, nếu như thân phận của anh bị bại lộ thì sẽ bị thất bại rồi” 

Lý Phàm không mở miệng, dù sao thì đây cũng là người của Sở Trung Thiên, nhưng mà đối với người bán đứng mình, anh không có bất cứ sự  đồng tình nào. 

Sở Trung Thiên làm việc rất thẳng thắn, trực tiếp dựa theo quy định mà làm, Long bị trừng phạt một trận rồi sau đó bị Sở Trung Thiên kéo vào danh sách đen. 

Sau khi xử lý xong, Sở Trung Thiên không quên chạy đến bên cạnh Lý Phàm, cảm kích nói: “Anh Lý, may mắn là có anh, nếu không thì cái mạng nhỏ này của tôi cũng phải bỏ ở đây luôn rồi” 

Đối với chuyện này, ông ta rất biết ơn Lý Phàm, nếu như không phải là Lý Phàm thể thì ngày hôm nay ông ta sẽ tiêu đời. Lý Phàm cười với Sở Trung Thiên: “Là chuyện nên làm, chúng ta là bạn bè mà” 

Sở Trung Thiên vô cùng cảm động, mặc dù Lý Phàm coi ông ta là bạn, nhưng mà trong lòng của ông ta biết mình không thể với cao, thiếu chủ Long Môn trở thành bạn của mình, đây chính là chuyện mà mọi người rất ghen tị. 

Sở Trung Thiên búng tay một cái, sau đó Bưu lấy ra một cái cặp công văn, lúc mở cặp công văn ra, ở bên trong có đầy tiền mặt. 

Lý Phàm hơi bất ngờ, không hiểu rõ ý của Sở Trung Thiên, Sở Trung Thiên cười nói: “Anh Lý, tôi cũng không có cái gì để hồi báo, chút tâm ý này là lòng tôn kính”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK