Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra thực lực của Trương Đức Võ và Trần Hiểu Đồng là ngang ngửa nhau, nhưng ông ta biết Trần Hiểu Đồng là người của Lý Phàm, nên ông ta rất thông minh, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lý Phàm khoanh tay nói: “Đây là ông tự chuốc lấy, cởi chuông phải do người buộc chuông.”

Nghe vậy, Trương Đức Võ lập tức khóc không ra nước mắt, ông ta hiểu ý của đối phương, đây rõ ràng là thấy chết không cứu mà.

Nhưng bây giờ, ông ta cũng không dám nói quá nhiều, trước mắt ông ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn một chút.

“Việc đó, tôi sai rồi.” Trương Đức Võ vội nói một mạch: “Tôi không nên bắt nạt cô, lợi dụng cô, nếu cô muốn đánh thì cứ đánh tôi đi.”

Nghe vậy, Trần Hiểu Đồng cũng không hề mềm lòng, cô ta dứt khoát ra tay, đánh cho Trương Đức Võ không ngừng hô to gọi nhỏ.

Trương Đức Võ ngây thơ tưởng chiêu này có thể khiến Trần Hiểu Đồng mềm lòng, ai ngờ, không hề có chút tác dụng nào, ông ta day day cái trán, lúc lâu sau vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trần Hiểu Đồng tức giận nói: “Muốn tôi tha mạng cho ông hả, đây vốn là chuyện không thể xảy ra.”

Lý Phàm cũng có chút không nhìn được nữa, nhưng những việc mà trước kia Trương Đức Võ làm đúng là quá đáng, nên anh đành nhịn xuống, chỉ cần Trương Đức Võ không bị đánh chết là được rồi.

Trong lòng Trương Đức Võ sụp đổ, ông ta cũng không ngốc, ông ta nhìn ra anh Lý không hề đứng về phía mình, nên cảm thấy rất bất ngờ.

Ông ta vừa bất giác ra tay với Trần Hiểu Đồng, vừa nói: “Được rồi, đã đến nước này rồi, hãy tỉnh táo và bình tĩnh một chút đi.”

Trần Hiểu Đồng nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều tại ông, tôi đâu có trêu chọc ông thế mà ông lại bắt cóc tôi và người nhà tôi.”

Trương Đức Võ vốn còn định nói gì đó, nhưng sau khi nghe Trần Hiểu Đồng nói vậy, ông ta trở nên trầm mặc, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.

Đến tận hôm nay, ông ta mới biết được tại sao đối phương lại căm hận mình như thế, nếu như đổi lại là ông ta, ông ta cũng sẽ không tha thứ cho hành vi của mình.

“Tôi, thật xin lỗi cô.” Trương Đức Võ thở dài.

Sau khi đánh mệt rồi, Trần Hiểu Đồng mới nhìn về phía Lý Phàm, nở nụ cười: “Anh Lý Phàm, sao anh lại mang ông ta đến đây?”

Khóe miệng Trương Đức Võ có chút run rẩy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta cũng không dám tin là thật, chuyện gì xảy ra thế, thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi.

Ông ta cảm thấy sụp đổ, nhưng vào lúc này ông ta cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Ông ta còn có tác dụng với anh, nên anh muốn giữ anh ta lại.”

Nghe vậy, Trần Hiểu Đồng ồ lên một tiếng, rồi không nói gì nữa, cô ta cũng không hề phủ nhận điều này, đối phương làm như thế, nhất định là lý do của mình.

Mà lúc này, Lý Phàm đang bố trí một phòng cho Trương Đức Võ.

Mẹ vợ đi ra, sau khi thấy cảnh này, mẹ vợ nhất thời ngơ ngác, sau đó bà ta chợt trở nên nhiệt tình: “Con rể tốt, để mẹ giúp con.”

Đúng lúc đó, Cố Họa Y đi xuống nhà, nghe vậy thì lảo đảo một cái, suýt nữa thì đứng không vững, chuyện gì đang xảy ra thế, nếu không phải tự mình nghe thấy, cô cũng không thể tin những gì đang diễn ra.

Đây là lần đầu tiên mẹ gọi Lý Phàm một tiếng con rể tốt.

Cô không khỏi nhìn mặt trời bên ngoài một chút, điều này không đúng, mặt trời đâu có mọc ra từ Phía Tây, nên cô không hiểu được tại sao mẹ lại có thái độ nhiệt tình với Lý Phàm như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK