Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không, không thể, đây chắc chắn không phải sự thật. Cậu đã dùng mánh khóe gì? Dù cậu có gian lận, cũng chưa chắc có thể làm được đến mức này.” Các vị đại ca cũng mặt mũi ngơ ngác, nhìn đống điểm số trong chung xúc xắc, đều cảm thấy chuyện này còn khó tin hơn bộ phim vua bài. "Mỗi xúc xắc đều bị lắc vỡ thành sáu mặt hướng bên trên, ba cái lắc ra 21 điểm, đây đúng không phải chuyện người có thể làm được” 

"Quá khoa trương rồi, nếu nói không chơi bẩn, tôi là người đầu tiên không tin, các người nhìn mỗi mặt của xúc xắc đều hết sức bằng phẳng, căn bản không phải bị lắc vỡ mà là bị cắt vỡ” 

"Cậu Lý, cậu hãy cho chúng tôi lời giải thích đi, rốt cuộc cậu đã gian lận như thế nào? Gian lận ngay trước mặt chúng tôi là cậu đang tự tìm đường chết đấy.” 

Mấy vị đại ca đều nhìn chằm chằm Lý Phàm với ánh mắt hung tàn, từng ánh mắt đều giống như muốn ăn thịt người. Lý Phàm lạnh lùng nhìn về phía các đại ca: "Các ông không có kiến thức, tôi không trách các ông, nhưng nếu các ông nói lung tung thì sẽ bị ăn đòn đấy” Các vị đại ca cảm thấy cả người lạnh buốt, giống như bị hàn khí bao phủ, đồng thời rùng mình một cái, sau đó cũng bắt đầu lui về phía sau. Lui về phía sau hai bước đứng vững, mấy vị đại ca cảm thấy sợ hãi nhưng cũng cảm thấy khá mất mặt. 

Mấy người bọn họ đều là những nhân vật có chút tiếng tăm, vậy mà đều bị ánh mắt Lý Phàm dọa sợ, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chắc chắn mất hết mặt mũi. 

Vị đại ca có tiếng nói lớn nhất híp mắt, hung hãn nói: "Chúng tôi nói lung tung chỗ nào? Cậu hãy tự nhìn xúc xắc mà cậu lắc ra xem, ai có thể lắc ra vết vỡ bằng phẳng như vậy? Đó hoàn toàn là bị vật sắc bén cắt ra” 

"Trò cười! Địa bàn là các ông chọn, đồ vật là các ông cung cấp, phương pháp là do các ông định, các ông nói tôi sớm chuẩn bị đạo cụ gian lận như thế nào? Thật không biết các ông làm đại ca thế nào, đầu kẻ nào cũng chứa đầy bột nhão, làm đàn em cho tôi cũng không xứng” 

Dứt lời, Lý Phàm lắc đầu, hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt của mấy vị đại ca đó. 

Các vị đại ca tức giận đùng đùng, đã chuẩn bị gọi đàn em tới dạy dỗ cẩn thận Lý Phàm làm người như thế nào. Khoái Thủ Vương cầm một khối xúc xắc lên cẩn thận quan sát một chút, vẻ mặt trầm xuống nói: "Các vị đại ca nói không sai, đây chắc chắn là vết tích cắt ra, cậu Lý, không phải chúng tôi không tin cậu, mà là xúc xắc này khiến người ta không thể tin được” 

Trần Thanh Mai trợn tròn mắt, lạnh lùng nói: “Cái mà ông lắc ra cũng khiến người ta tin sao? Chúng tôi không lật tẩy trò bẩn của ông, ông vẫn tiếp tục đắc ý phải không, anh Lý chính là có thực lực như vậy, ông làm không được là ông không có năng lực 

Vị đại ca tính tình nóng nảy nhất, móc một khẩu súng từ thắt lưng ra, lên đạn cành cạch một tiếng, họng súng đen ngòm chĩa vào Lý Phàm. "Cậu Lý, cậu mau cho chúng tôi một lời giải thích đi, muốn giở trò ngay trước mặt chúng tôi, căn bản không có khả năng, muốn cướp tiền của chúng tôi càng không khả năng” 

Lý Phàm nở nụ cười, ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng nhìn vị đại ca tính tình nóng nảy đó. 

"Nể ông dũng cảm như thế, có dám tiếp tục đặt cược với tôi một ván hay không? Tôi cược súng của ông sẽ trở thành sắt vụn.” "Buồn cười, súng của tôi sao có thể trở thành sắt vụn chứ, thanh súng này tôi và cậu” Ông ta còn chưa dứt lời, đã bị mấy vị đại ca khác ngăn cản. "Đừng xúc động, chúng ta tới làm nhân chứng, chứ không phải để nổi nóng.” Các vị đại ca vừa nói vừa nháy mắt, ra hiệu cho ông ta đừng quá kích động. Bọn họ đều được người ta sai khiến làm việc, cũng không dám tùy tiện làm bậy làm hỏng đại kể của người giật dây. 

Thật ra từ Khoái Thủ Vương, đến những đại ca này, cũng như Trần Thanh Mai, đều do cùng một người đứng sau màn chỉ thị dựng nên cục diện này, chỉ là bọn họ đều không biết đối phương cũng đang bị người đó sai khiến. 

Đại ca có tiếng nói cao nhất đi đến trước mặt Lý Phàm, trầm ngâm một chút nói: "Cậu Lý, cậu cũng là người có bản lĩnh, nhưng nếu cậu thắng Khoái Thủ Vương, dù sao cũng phải thắng để ông ta tâm phục khẩu phục chứ? 

"Vậy ông nói làm sao để ông ta tâm phục khẩu phục, kết quả đã bày hết ở đây rồi, các ông còn muốn lải nhải? Hôm nay tôi thay mặt cô Trần, còn nếu là 

việc của bản thân tôi thì các ông đã sớm nằm ở chỗ này rồi” 

Lý Phàm có vẻ hơi mất kiên nhẫn nói, nếu là đây là chuyện của bản thân anh, anh đã sớm không lải nhải với bọn họ nữa mà đánh cho tất cả bọn bộ nằm bẹp ở đây rồi, với anh đó chỉ xem như vận động làm nóng người mà thôi. 

Đại ca có tiếng nói cao nhất sắc mặt trở nên hơi khó coi, nén giận nói: "Cậu Lý, chúng tôi cũng chỉ muốn giải quyết sự việc một cách ổn thỏa nhất, dù sao lần đánh cược này cũng liên quan đến danh tiếng của thần bài Khoải Thủ Vương. 

Tôi thấy thế này đi, cậu Lý hãy lắc xúc xắc lại một lần nữa, nếu vẫn có thể lắp được 3 cái 21 điểm thì tôi nghĩ Khoái Thủ Vương cũng sẽ tâm phục khẩu phục, tất nhiên chúng tôi cũng sẽ phục anh Lý, tuyệt đối không nói hai lời mà trả tiền cược đã thua cho cậu” 

Khoái Thủ Vương sắc mặt trầm xuống, gật đầu: "Nếu cậu lại lắc ra ba cái 21 điểm, thì Khoái Thủ Vương tôi sẽ tâm phục khẩu phục cộng thêm bội phục, sau này dù đi đầu nhìn thấy cậu, đều sẽ kêu cậu một tiếng cha” 

"Chà, tôi chẳng thèm làm cha ông, ngộ nhỡ ông ra ngoài làm chuyện xấu bị người ta mắng cha, vậy thì tôi may mắn à” 

Trần Thanh Mai che miệng cười duyên, quyến rũ nhìn Lý Phàm một chút, nghĩ thầm tên này ngoài miệng luôn không tha người như thế, nói chuyện với anh đúng là có thể khiến người ta tức chết. 

Sắc mặt Khoái Thủ Vương trở nên đen thui, giọng căm hận nói: "Vậy tôi kêu cậu ông nội được chưa, người đâu, cầm xúc xắc đến!". 

Có đàn em cầm xúc xắc đưa cho Khoái Thủ Vương, Khoái Thủ Vương cẩn thận kiểm tra xúc xắc một lần, sau khi xác định xúc xắc không có bất cứ vấn đề gì, đặt xúc xắc vào chung xúc xắc giao cho Lý Phàm. 

Lý Phàm cầm lấy chung xúc xắc khẽ lắc hai lần, rồi thoải mái đặt trên mặt bàn, dùng tay ra hiệu mời Khoái Thủ Vương mở nắp. Khoái Thủ Vương hít sâu một hơi, chợt nhấc cái nắp lên. 

Lại là ba cái 21 điểm. 

Vết vỡ của xúc xắc vẫn hết sức trơn nhẫn sáng ngời, như bị vật sắc bén cắt ra. 

Gian phòng trở nên hoàn toàn yên tĩnh, Khoái Thủ Vương và các đại ca như gặp quỷ, ánh mắt nhìn chòng chọc vào những xúc xắc kia. 

Khoái Thủ Vương lau mồ hôi trán, rồi như nghĩ đến gì đó, hoảng sợ nhìn về phía Lý Phàm. 

"Nội hình, chỉ có nội kình đại thành mới có thể làm được như vậy, cậu, cậu còn trẻ như vậy mà đã tu luyện đến nội kình đại thành” 

Các vị đại ca cảm thấy mờ mịt, càng không hiểu cái từ nội kình này, cảm thấy đây chẳng qua là thứ tồn tại trong tiểu thuyết võ hiệp mà thôi. 

"Khoải Thủ Vương, cậu nói gì thế? Nội hình đó chỉ có trong tiểu thuyết võ hiệp mà thôi, hiện tại làm sao có người có thể luyện thành nội kình” "Nếu có nội hình, tôi cũng đã sớm luyện thành Hàng Long Thập Bát Chưởng rồi, tôi xách khảm đao bao nhiêu năm, tổng kết ra một câu, công phu cao hơn nữa cũng sợ dao phay 

"Đàn em chúng ta biết công phu cũng không ít, cũng chưa từng nghe ai có nội hình, thứ kia chỉ có trong truyền thuyết thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK