Mặt ông Lưu méo mó, đẩy Trần Hiểu Đồng về phía trước.
Chân Trần Hiểu Đồng bị trói, cộng thêm ông Lưu từ phía sau đẩy tới, nhảy hai lần nhưng không giữ được thăng bằng, nên té xuống sàn. Trần Hiểu Đồng té xuống sàn, làm bắp chân bị trầy, máu đang rỉ ra từ bắp chân trắng nõn mảnh mai.
Trần Hiểu Đồng cảm thấy chân mình nóng rát đau đớn, nhưng cô vẫn cắn chặt răng mím môi, không phát ra một tiếng nào, vì cô sợ mình phát ra tiếng sẽ ảnh hưởng đến Lý Phàm.
Giờ tình thế đang bất lợi, ông Lưu đang chiếm thế thượng phong, nên Trần Hiểu Đồng không muốn trở thành gánh nặng cho Lý Phàm nữa. Thấy Lý Phàm bị trói cả tay chân, Trần Hiểu Đồng thật sự không nghĩ ra cách để anh tự cứu lấy mình. Giờ trong lòng Trần Hiểu Đồng đã hơi tuyệt vọng. Trong lúc tuyệt vọng Trần Hiểu Đồng bỗng mỉm cười, cảm thấy cô có thể chết cùng Lý Phàm cũng là chuyện rất tốt, cô không thể cùng giường với anh, nhưng ít nhất có thể chết cùng anh.
Hai người cùng xuống hoàng tuyền, như vậy kiếp sau cô sẽ được ở bên Lý Phàm, đến lúc đó cô sẽ theo đuổi anh từ nhỏ, kiếp sau nhất định phải để anh làm chồng cô. Nghĩ như vậy, Trần Hiểu Đồng bỗng cảm thấy hơi hạnh phúc. Thấy Trần Hiểu Đồng té xuống sàn, Lý Phàm đỏ mắt nhìn ông Lưu: “Ông làm vậy hơi quá đáng rồi đấy.” Thấy đôi mắt đỏ ngầu cùng vẻ mặt giận dữ của Lý Phàm, ông Lưu liền đắc ý cười lớn. “Ha ha ha, sao thế? Tôi đẩy ngã người phụ nữ của cậu nên cậu tức giận à? Vậy tôi sẽ càng chọc cậu tức giận hơn, để xem cậu làm thế nào?” Ông Lưu lắc lắc khẩu súng trong tay, rồi sải bước đi tới chỗ Lý Phàm, dí mạnh vào trán anh. “Nào, cậu tức giận hơn nữa đi, để tôi xem cậu có thể nóng giận đến đâu?”
Lý Phàm rũ mắt, dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Là ai bảo ông đối phó với chúng tôi?” “Ha ha, giờ cậu đã là cá nằm trong thớt rồi, cậu cảm thấy tôi sẽ nói cho cậu biết à? Đừng hòng, lát nữa tôi sẽ chơi trò mới với cậu, để cậu nếm trải mùi vị bị ngược đãi.” Lý Phàm khẽ híp mắt, trầm giọng nói: “Ông chắc chắn muốn chơi với tôi? Tôi cảm thấy tôi không phải người chết cuối cùng” “Con khỉ!” Ông Lưu nhìn Lý Phàm chế giễu, như con mồi mới bắt được chuẩn bị làm thịt.
“Đây vốn là bí mật khách hàng, không được nói ra ngoài, dù gì tôi cũng là người có đạo đức nghề nghiệp, nhưng nể tình cậu sắp trở thành người chết, nên tôi sẽ nói cho cậu biết. Tôi nhận nhiệm vụ từ Dương Tiền Tiến, chắc cậu cũng biết ông ta đúng không? Ông ta bảo tôi giết cậu, đợi lát nữa chơi xong, tôi có thể tới Vương Triều số 1 tìm ông Dương để bàn giao, ha ha ha.”
Ông Lưu bày ra vẻ mặt kích động hưng phấn, lúc giơ tay định đẩy Lý Phàm, thì anh bỗng nhúc nhích. Lý Phàm há miệng, một kim thép ngắn nhỏ bay ra khỏi miệng anh, đâm thẳng vào mi tâm ông Lưu.
Cảm giác đau nhói truyền đến, ông Lưu đã cảm nhận được hơi thở chết chóc, ngón tay bỗng bóp cò, nhưng vừa bóp được một nửa, thì con người ông Lưu bắt đầu mất tiêu cự, tầm nhìn ngày càng mờ.
Ngón tay đang bóp cò của ông Lưu càng mất hết sức lực, chỉ bóp được một nửa rồi thôi.
“Chuyện này sao... sao có thể... tôi... tôi không cam lòng...”
Ông Lưu chưa kịp nói hết đã mềm nhũn ngã xuống sàn. Trần Hiểu Đồng ngạc nhiên nhìn thi thể ông Lưu, không hiểu rốt cuộc mới xảy ra chuyện gì? Hai tay đang bị trói của Lý Phàm bỗng dùng sức, dây thừng phát ra tiếng vang, rồi bị hai tay anh kéo đứt. Lý Phàm cởi trói trên chân xong, thì sải bước đi tới trước mặt Trần Hiểu Đồng. Anh cảm thấy hơi đau lòng, khi nhìn thấy vết trầy trên bắp chân trắng nõn của Trần Hiểu Đồng. “Cô có sao không? Đừng sợ, có tôi ở đây rồi” Lý Phàm dịu dàng nói, hai tay nhanh chóng cởi trói cho Trần Hiểu Đồng. Câu nói dịu dàng của Lý Phàm đã làm Trần Hiểu Đồng không ngừng rơi nước mắt.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được sự dịu dàng của Lý Phàm. Trần Hiểu Đồng giơ tay lau nước mắt trên mặt, nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt dịu dàng ngọt ngào.
Ánh mắt dịu dàng của Trần Hiểu Đồng làm tim Lý Phàm đập loạn nhịp, cảm thấy dù là người đàn ông làm bằng sắt, cũng không chống đỡ nổi. Lý Phàm vội quay đầu, có chút không biết nên ứng phó thế nào trong tình cảnh này. Trần Hiểu Đồng chủ động phá vỡ bầu không khí lúng túng này: “Lúc nãy anh giết ông Lưu bằng cách nào?” Lý Phàm quay mặt đi, không dám nhìn vẻ dịu dàng như nước của Trần Hiểu Đồng, chỉ sợ mình không nhịn được đắm chìm vào đó. “Tôi giết bằng miệng.” Lý Phàm thâm trầm nói. Một đôi tay ngọc ngà đặt lên mặt Lý Phàm, Trần Hiểu Đồng khẽ dùng sức quay đầu anh lại, để mặt anh đối diện với cô. Trần Hiểu Đồng nhìn chằm chằm miệng Lý Phàm, nghĩ thế nào cũng không ra anh giết người bằng lời nói như thế nào?” Thầy Trần Hiểu Đồng nhìn chằm chằm miệng mình, trong lòng Lý Phàm rối như tơ vò, không biết nên đối phó thế nào với cục diện trước mắt.
Trần Hiểu Đồng nhìn nửa ngày trời, cũng không nghĩ ra nguyên do, nên vươn tay nhéo má Lý Phàm: “Anh mau nói rõ cho em biết, anh giết ông Lưu bằng miệng như thế nào?”
Nghe Trần Hiểu Đồng nói thế, Lý Phàm sửng sốt một lát rồi đáp: “Cô đang nói chuyện này, tôi còn tưởng cô định làm gì đó, hại tôi căng thẳng nửa ngày trời” Trần Hiểu Đồng nhất thời trợn tròn mắt, cảm thấy hình như lúc nãy mình đã bỏ lỡ chuyện gì đó. “Anh tưởng em định làm gì?”
Đối mặt với câu hỏi của Trần Hiểu Đồng, Lý Phàm đâu dám trả lời từ tận đáy lòng, vội chuyển đề tài nói: “Sao tôi biết cố định làm gì, lúc nãy tôi đã phun kim thép trong miệng ra, đâm vào mi tâm ông Lưu”
Nói xong, Lý Phàm chỉ vào đầu ông Lưu, giữa mi tâm ông ta đã xuất hiện một chấm máu đỏ tươi.
Trần Hiểu Đồng nhìn mi tâm ông Lưu, trong lòng chợt vỡ lẽ. “Tại sao trong miệng anh lại có kim thép? Thật đáng sợ, anh nói thử xem liệu kim thép có đâm vào đầu lưỡi khi anh hôn người khác không?”
“Hả... lúc nãy tình hình cấp bách, để đề phòng vạn nhất nên tôi mới chuẩn bị chiêu này, còn bình thường thì không ngậm kim thép trong miệng, chúng ta mau lên xe đi, để tôi băng bó vết thương cho cô.”
Lý Phàm nắm bàn tay ngọc ngà của Trần Hiểu Đồng, nhanh chóng đi ra nhà kho.
Trần Hiểu Đồng khẽ cúi đầu, nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình của Lý Phàm, trong lòng tràn ngập vui sướng và e thẹn. Hai người đi tới trước xe, rồi Lý Phàm mở cửa phụ ra để Trần Hiểu Đồng ngồi vào. “Cũng may trên xe có chuẩn bị túi sơ cứu, tôi sẽ cho cô trải nghiệm kỹ thuật bằng bó thần cấp của tôi.” Lý Phàm mở túi sơ cứu ra, lấy bông y tế đã nhúng chút nước thuốc khử trùng: “Cô rảng nhịn đau một tý”
Động tác của Lý Phàm cực kỳ nhẹ nhàng, khẽ lau sạch bắp chân bị trầy của Trần Hiểu Đồng. “Hít!”
Bắp chân Trần Hiểu Đồng khẽ giật, Lý Phàm đặt tay lên đôi chân trần trắng trẻo đẹp đẽ, xúc cảm mềm mịn bóng bẩy làm anh không khỏi nuốt nước miếng.