Trong lòng anh cực kỳ buồn bực, chán nản nằm trên sofa hút thuốc, anh không biết tại sao kế hoạch hoàn hảo của anh lại thất bại, nên trong lòng rất khó chịu.
Mấy tên thuộc hạ đứng sau sofa đều bắt đầu cười trộm, nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, bọn họ không khỏi nhớ tới Trương Đức Võ, trước đây lần đầu tiên ông ta gặp thất bại cũng mang dáng vẻ này.
Bọn họ đã sớm chướng mắt với Bạch quân sư này, lúc anh ta trèo lên cao, bọn họ còn tưởng anh sẽ tốt hơn Trương Đức Võ, thậm chí là ân cần với họ hơn, ai ngờ anh càng giày vò họ hơn ông ta.
Bạch quân sư không khỏi nhớ đến cảnh ngộ của Trương Đức Võ, anh bắt đầu lo lắng, nói không chừng sau này anh cũng sẽ bị Long Hậu vứt bỏ như ông ta.
Anh trầm mặt, không thể để chuyện này xảy ra trên người anh được, anh phải ngăn cản nó, anh đã quyết định rồi, dù thế nào cũng phải trừ khử Lý Phàm.
Lý Phàm nhìn thấy kết cục của người đàn ông che mặt và tên kia thì không hề đồng tình, đây là do họ tự làm tự chịu, nếu để họ thành công, chắc chắn tội ác của họ sẽ ngập trời.
Đúng lúc này, Lý Phàm bỗng nhận được điện thoại của Cố Họa Y, anh vừa nghe vừa đi lên tầng cao nhất.
Trong điện thoại, Cố Họa Y nói cho Lý Phàm biết, ông cụ Cố đang bị bệnh nguy kịch, hình như tình trạng rất nghiêm trọng.
Lý Phàm nghe xong thì trong lòng không biết nên vui hay buồn, mặc dù trên danh nghĩa ông cụ Cố vẫn là ông nội anh, nhưng chỉ từ khi anh kết hôn với Cố Họa Y.
Ông cụ Cố chưa từng làm những chuyện mà người ông nội nên làm, nên Lý Phàm không hề bi quan, trong lòng gần như không có một chút gợn sóng.
Tất nhiên, một khi ông cụ Cố bị bệnh nguy kịch, cũng không phải là chuyện tốt với anh, dù gì Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong cũng đang lăm le vị trí của ông cụ Cố.
Lỡ ông cụ Cố thật sự qua đời, nói không chừng Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong sẽ chiếm được món hời lớn, đến lúc đó, chắc chắn bọn họ sẽ lạm dụng tư quyền nhắm vào Cố Họa Y.
Dù thế nào thì việc ông cụ Cố bị bệnh nguy kịch cũng không mang tới lợi ích gì, ngược lại còn tệ hại, dù gì cục diện hiện tại của nhà họ Cố vẫn cần ông ta duy trì tạm thời.
Lý Phàm gặp lại Cố Họa Y, vành mắt cô hơi đỏ như đã khóc, mặc dù ông nội thường nhắm vào cô và thiên vị bác cả bác hai.
Nhưng lúc cô chưa kết hôn với Lý Phàm, ông nội luôn rất yêu thương cô.
Cố Họa Y chỉ nghĩ tới điểm tốt của ông nội, mà lãng quên lòng ích kỷ của ông ta, dù trước đây ông cụ Cố thiên vị, nhưng cô biết rõ ông nội không đến nỗi quá đáng, dù gì cũng còn tình nghĩa ông cháu ở trong đó.
Lý Phàm an ủi: “Không sao đâu, em đừng lo lắng, chắc chắn ông nội sẽ ổn thôi, chúng ta tới đó thăm ông ấy đi.”
“Vâng.” Cố Họa Y gật đầu, lúc này mới cùng Lý Phàm tới bệnh viện.
Tin tức ông cụ Cố bị bệnh nguy kịch đã truyền khắp nội bộ nhà họ Cố, không ít người bắt đầu những mưu tính riêng, che đậy ý đồ xấu trong lòng.
Đúng lúc bệnh viện Hán Thành mà ông cụ Cố đang nằm là một trong những sản nghiệp của Hầu Đức Dương, Lý Phàm chẳng hề bất ngờ, vì ông ta là thần y nổi tiếng cả nước, nên bệnh viện dưới trướng rải khắp nơi cũng là chuyện thường tình.
Lúc đến phòng cấp cứu, Cố Thiệu Dũng bắt đầu biểu diễn kỹ năng diễn xuất yếu kém của mình, ông ta ôm chân bác sĩ mặc áo blouse trắng nói: “Ông nhất định phải cứu ba tôi, chỉ cần có thể cứu sống ba tôi, thì bao nhiêu tiền tôi cũng đồng ý.”