“Tôi ở đây, Vượng Cát anh có chuyện gì.”
Trình Tư Vũ rảo bước đi tới bên giường.
Vượng Cát nhìn thấy Trình Tư Vũ ở bên cạnh, lúc này mới thở phào một hơi, thấp giọng nói: “Thân thể của tôi như thế nào rồi.”
“Bác sĩ cũng không chắc chắn, nói là anh có khả năng sẽ bị bại liệt nửa thân dưới, phải đợi sau khi vết thương trên người anh khỏi rồi sang bệnh viện ở nước ngoài chữa trị, Vượng Cát anh yên tâm đi, tất cả chi phí thuốc thang tôi đều phụ trách.”
Trình Tư Vũ lộ ra nụ cười giả tạo.
“Tôi có thể cảm nhận được, kinh mạch cột sống của tôi xảy ra vấn đề, ba người sư đệ của tôi đâu, bọn họ sao chưa tới?”
“Bọn họ, Trát Thố bọn họ nghe thấy anh bị thương thì rất kích động, sau khi từ chỗ của tôi cướp đi tư liệu của Lý Phàm thì đi tìm Lý Phàm báo thù rồi, tôi thật sự là không cản được bọn họ.”
Trong mắt của Vượng Cát vụt qua thần sắc kinh hãi, muốn nhấc tay lại không có sức, dù sao vừa rồi từ trong cơn mê tỉnh lại, tinh thần tuy khôi phục rồi, nhưng thân thể vẫn chưa có khôi phục.
“Anh sao, sao có thể để bọn họ đi chứ! Mau chóng gọi bọn họ quay về, Lý Phàm không phải là người bọn họ có thể đối phó!”
“Vậy tôi bây giờ liên lạc với bọn họ.”
Trình Tư Vũ rút điện thoại ra giả bộ ấn gọi, trên thực tế là ấn số ảo.
Sau khi giả bộ một lát, Trình Tư Vũ diễn ra vẻ hoảng hốt nói: “Điện thoại khóa máy rồi! Sợ là bọn họ lo lắng tôi ngăn cản bọn họ, cho nên đã...”
“Ài!”
Vượng Cát thở nặng nề, nhắm mắt lại nói: “Mau chóng cử người đi tìm bọn họ, nhất định phải dẫn bọn họ quay về, nói tôi muốn gặp bọn họ, nhất định không thể để bọn họ đi tìm anh ta báo thù!”
“Được, Vượng Cát anh cố gắng nghỉ ngơi trước, tôi bây giờ dẫn người đi tìm ba người Trát Thố, tôi ở lại hai người chăm sóc anh, có gì cần thì anh cứ căn dặn bọn họ.”
Trình Tư Vũ sau khi giả bộ nói một phen thì dẫn trợ lý đi ra khỏi phòng bệnh.
Đi tới cửa bệnh viện, cô trợ lý xinh đẹp ôm lấy cánh tay của Trình Tư Vũ, nói: “Gia, chúng ta phải đi tìm ba tên đầu đất đó sao?”
“Tìm chứ, gia dẫn em đi thu thập cho bọn họ, nhất định phải khiến bọn họ chết ở trong tay Lý Phàm, cho dù không phải là Lý Phàm giết bọn họ, cũng phải khiến bọn họ bởi vì Lý Phàm mà chết.”
Trong mắt Trình Tư Vũ lóe lên tia âm độc, thù hận trong lòng đối với Lý Phàm đã khiến anh ta rơi vào trạng thái điên cuồng.
...
Ba người Trát Thố ngồi trên xe thương xe lái thẳng tới dưới lầu nhà Lý Phàm.
Sau khi đối chiều địa điểm không có nhầm lẫn gì, ba người Trát Thố cùng xuống xe, cất bước đi vào cửa của tòa nhà.
Dựa theo địa chỉ trên tư liệu, ba người Trát đi tới ngoài cửa của nhà Lý Phàm.
“Chắc chính là nơi này rồi, gõ cửa đi.” Trát Thố nhìn tư liệu nói.
“Gõ cửa gì chứ, trực tiếp đạp cửa của nhà họ bọn họ ra là được rồi.”
Một người sư đệ nói xong, nhấc chân đạp vào cửa lớn của nhà Lý Phàm.
Rầm!
Cửa lớn bị đạp thẳng ra, cả cửa phòng đều lõm vào.
Âm thanh cực lớn đã kinh động tới đám người Lý Phàm.
Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai nhìn thấy cửa nhà bị người ta đạp ra, trái tim lo lắng tới nỗi sắp từ trong cổ họng nhảy ra.
“Các người là ai! Sao lại đá cửa của nhà chúng tôi!”
Vương Cẩn Mai hoảng sợ hô lên.
“Lý Phàm là ai? Cút ra đây cho tôi! Dám đánh bị thương sư huynh của tôi, lá gan ngược lại không nhỏ!”
Trát Thố lạnh lùng nói, ánh mắt lướt một vòng trên người của mọi người trong căn phòng, đã chắc chắn Lý Phàm là ai.
Hai người sư đệ kia là mang ánh mắt tham lam nhìn Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng, nước miếng đều sắp chảy từ khóe miệng ra.
“Còn có mỹ nữ xinh đẹp như vậy, tối nay xem như là tới đúng rồi, xử lý Lý Phàm trước, sau đó xử lý hai mỹ nữ này, ha ha.”
“He he, báo thù cho Vượng Cát sư huynh còn có phúc lợi, đây xem như là quả báo của chúng ta đi, thật là nên làm nhiều việc thiện mới đúng!”
Lông mày của Lý Phàm hơi nhướn lên, chỉ nhìn cách ăn vận nhà sư của ba người thì có thể biết bọn họ tới là để báo thù cho Vượng Cát.
“Cửa của nhà tôi rất đắt, các người đạp hỏng cửa của nhà tôi, vậy không nổi đâu.”
Lý Phàm nhàn nhạt nói rồi, đứng dậy đi về phía ba người Trát Thố.
“Đây là xảy ra chuyện gì, Lý Phàm ở bên ngoài có phải là lại gây chuyện rồi không?”
Cố Thiệu Huy nhíu mày nói.
“Ba, không phải là Lý Phàm ở bên ngoài gây chuyện, là có người trêu chọc chúng con, Lý Phàm mới ra tay, ba không có nhìn thấy vẻ ghê tởm của bọn họ đâu, thật là có thể tức chết người ta.”
Thần sắc của Cố Họa Y rất tức tối.
Bây giờ nghĩ tới bộ dạng ngang ngược hống hách cửa Trình Tư Vũ lúc trước, Cố Họa Y vẫn cảm thấy rất tức giận.
Khóe mắt của Cố Thiệu Huy giật giật, nếu con gái đều nói như vậy rồi, vậy chắc Lý Phàm chiếm lý, có điều chuyện bị người ta đánh tới tận cửa nhà, Cố Thiệu Huy là lần đầu tiên gặp phải, cảm thấy thể diện đều mất hết rồi.
“Lý Phàm có thể đánh lại ba người bọn họ không? Nếu không thì tìm cảnh sát tới xử lý đi, còn đánh nửa nhà của chúng ta đều bị dỡ rồi.”
Cố Thiệu Huy nói rồi thì muốn rút điện thoại ra.
Cố Họa Y giữ tay của Cố Thiệu Huy: “Ba, đừng tìm cảnh sát, chuyện này tìm cảnh sát cũng vô dụng, hơn nữa đợi cảnh sát tới, sợ là nhà của chúng ta sớm đã bị dỡ rồi, bây giờ chỉ có thể dựa vào Lý Phàm.”
“Chị Họa Y nói đúng, là phải dựa vào anh Lý Phàm mới được.”
Trần Hiểu Đồng phụ họa theo.
Lông mày của Cố Thiệu Huy càng nhíu chặt, đã nhíu thành một cục.
Ánh mắt nhìn sang bóng lưng của Lý Phàm, Cố Thiệu Huy thế nào cũng không cảm thấy Lý Phàm có thể thắng, dù sao ba người nhà sư đó nhìn trông đều biết công phu.
“Ba thấy như này vẫn không được, hay là gọi xe cấp cứu trước, lát nữa cũng dễ đưa đi bệnh viện.” Cố Thiệu Huy thấp giọng nói.
Cố Họa Y buông tay ra, gật đầu nói: “Cái này đúng là nên.”
Từng thấy cảnh thê thảm của Vượng Cát, Cố Họa Y tự nhiên biết Lý Phàm lợi hại cỡ nào, đoán chắc ba người Trát Thố chắc chắn sẽ bị Lý Phàm đánh ói ra máu, thật sự nên gọi xe cấp cứu trước.
Cố Thiệu Huy thấy con gái đồng ý, lập tức rút điện thoại ra: “Ba nói Lý Phàm không được mà, giờ gọi sẵn xe cấp cứu cho nó.”
Cố Họa Y hai tay che mặt, đều không biết nên nói thế nào với Cố Thiệu Huy nữa.
Trần Hiểu Đồng bĩu môi, nghiêm túc nhìn Lý Phàm, nhìn thấy Lý Phàm ra tay với nhà sư, Trần Hiểu Đồng nhảy cẫng hô to: “Anh Lý Phàm cố lên, chúng em đã gọi xe cấp cứu đưa bọn họ đi bệnh viện rồi, anh chỉ việc đánh là được.”
Sắc mặt của Trát Thố lập tức trở nên xanh lè, vung hai quyền về phía hai vai của Lý Phàm.
“Còn gọi xe cấp cứu cho chúng tôi? Đó là gọi cho anh ta! Chúng tôi sẽ đưa anh ta xuống địa ngục!”
Lý Phàm lắc đầu khinh thường: “Chỉ bằng tốc độ và lực lượng này của anh, tôi chỉ có thể cho anh một đánh giá kém, một tên thấp kém nhất trong chiến ngũ cũng mạnh hơn anh nhiều.”
Vừa chế giễu, nắm đấm của Lý Phàm đã nhanh như cắt vung tới.
Không đợi Trát Thố nhìn rõ động tác của Lý Phàm, nắm đấm của Lý Phàm đã xuất hiện ở trước mặt Trát Thố.
Không đợi Trát Thố có bất kỳ phản ứng, nắm đấm của Lý Phàm đã đập vào lồng ngực của Trát Thố, đánh cho Trát Thố ngã bay ra.
“Phụt!”
Trát Thố bay ngược ra ở trong không phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc trở nên vô cùng kinh hãi.