Bạch quân sự vẫn còn ám ảnh bởi Lý Phàm. Anh ta giật mình hồi lâu cũng không biết nên nói gì. Anh ta không ngờ mọi việc lại vượt quá sức tưởng tượng của mình.
Anh ta nhìn đám tay chân sau lưng. Anh ta cũng không biết rõ mấy người này có thể đánh bại Lý Phàm không?
Lúc này anh ta có ảo giác hình như anh ta đã bị một mình Lý Phàm bao vây toàn bộ rồi.
Đám tay chân kia đều đang xoa tay, nóng lòng muốn đánh nhau với Lý Phàm.
Bạch quân sự cau mày nói: "Lý Phàm, sao lần nào cậu cũng đối chọi với tôi hết vậy? Tôi đâu có trêu chọc cậu!"
Anh ta điên tiết về việc này. Anh ta không ngờ Lý Phàm lại đối chọi với mình khắp nơi như vậy. Lý Phàm nghe vậy mỉm cười. Đến lúc nào rồi mà Bạch quân sự vẫn còn ngây thơ như vậy?
"Bạch quân sự, anh tưởng tôi không biết gì hết sao? Anh đúng là quá ngây thơ" Lý Phàm cười khinh khỉnh.
Bạch quân sự khẽ nhếch miệng nhưng hồi lâu cũng không biết nói gì. Anh ta không ngờ kết quả lại như vậy. Anh ta cực kỳ đau đầu, không biết nên làm gì mới phải.
"Bây giờ anh có thể cút được rồi." Lý Phàm khẽ nói.
Bạch quân sự nghe vậy, giận tím người. Chuyện đã đến nước này, anh ta chỉ đành chật vật chạy thoát thân. Nói thật, đối phương làm như vậy đã tha mạng cho anh ta, nhưng điều anh ta lo lắng duy nhất đó là anh ta phải giải thích với Long Hậu thế nào?
Trong vòng một ngày thất bại ba lần, phỏng chừng lúc này Long Hậu là đang nổi trận lôi đình rồi.
Đám tay chân kia liếc mắt nhìn Bạch quân sự, ai cũng đang đợi lệnh của đối phương. Bọn họ không hiểu tại sao Bạch quân sư lại vô dụng như vậy, trong khi đối phương chỉ có một người?
Bạch quân sự tức giận nói: "Đừng nhìn tôi, nếu các người có thể đánh thắng cậu ta, tôi sẽ cho các người ba tỷ"
Có tiền thưởng nhiều sẽ có kẻ làm liều. Sau khi đám ác ôn kia nghe được số tiền thưởng là ba tỷ, ai cũng động lòng. Bọn họ không nói lời nào liền bao vây Lý Phàm, còn liểm khóe miệng như thể Lý Phàm là con mồi đã ở sẵn trong tay bọn họ rồi.
Lý Phàm cười không nói, ngoắc ngoắc ngón tay. Bọn côn đồ tức điên, quyết định ra tay với Lý Phàm, tuy lúc ra tay rất lộn xộn nhưng dù sau bọn họ cũng đông người hơn. Lý Phàm ung dung né tránh, đồng thời cũng trả đòn đám người kia.
Sau đó đám người kia không ngừng ngã xuống. Rốt cuộc bọn họ cũng không biết tại sao mình lại thua.
Nhưng kết quả trước mặt khiến bọn họ kinh ngạc tột độ, suy nghĩ nát óc cũng không biết tại sao?
Lý Phàm khẽ nói: "Các người không phải là đối thủ của tôi, tôi đề nghị các người nên bình tĩnh lại, nếu không đừng trách tôi không khách sáo."
Đám côn đồ nghe vậy đều bất ngờ, ai cũng ngơ ngác không hiểu tại sao. Bọn họ đều công nhận đối phương nói rất có lý. Chẳng mấy chốc đối phương đã bị Lý Phàm đánh tơi tả. Có lẽ bọn họ cũng không ngờ bản thân lại thua liểng xiểng như vậy.
Bạch quân sự thấy cảnh tượng này bất đắc dĩ lắc đầu. Anh ta còn nghĩ sẽ có kỳ tích xuất hiện, nhưng kết quả cuối cùng lại giống hệt với suy đoán của anh ta. Anh ta cũng không ôm hy vọng quá nhiều, chuẩn bị xoay người bỏ đi.
"Chờ đã" Lý Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn Bạch quân sự. Giọng nói lạnh như băng vang bên tai Bạch quân sự khiến anh ta cảm thấy bất an. Anh ta cứng ngắc quay đầu lại, cố rặn ra nụ cười nhìn Lý Phàm.
Lý Phàm khẽ nói: "Bạch quân sự, tôi biết bản lĩnh của anh, nhưng lúc này anh đừng hòng rời khỏi đây dễ dàng như vậy. Anh nhất định phải qua khỏi cửa ải của tôi mới được."
Bạch quân sự rất muốn chửi thề. Rốt cuộc anh ta đã chọc tới ai chứ? Sao số anh ta lại khổ thế này?