Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông Võ lập tức không còn lời nào để nói, ông ta không quá bất ngờ về chuyện này, giờ phút này ông ta nhịn không được duỗi ngón tay cái với lời nói hùng hồn của Lý Phàm, rồi nói: "Cậu Lý, cậu quá lợi hại" "Ha ha, lợi hại là được" Lý Phàm mỉm cười nói. 

Sau khi trở về, Thanh Để nuốt không trôi cục tức này, bây giờ trong lòng ông ta chỉ nghĩ đến cách báo thù như thế nào, ông ta rất hận Lý Phàm, ông ta không ngờ Lý Phàm lại dám đối nghịch với mình như thế. 

Thanh Đế cắn răng, người của mình chắc chắn sẽ không đánh lại được, ông ta chỉ có thể đi xin mấy người anh trai của mình, nhưng quan hệ giữa 

ông ta và mấy người anh của mình chẳng ra sao cả. Ông ta suy nghĩ, cuối cùng chọn đi xin một người anh có quan hệ tương đối tốt với mình. 

"Anh Tư, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ." Thanh Để đi đến một nơi đầy tiếng chim và hương hoa, xung quanh chỗ này đều là lồng chim, sau khi nhìn thấy một người đàn ông đang chơi vẹt ở giữa, ông ta hấp tấp chạy tới nịnh nọt: "Anh Tư, đã lâu không gặp, gần đây thế nào rồi." 

"Cái gì mà thế nào, tôi là người như thế nào, cậu còn không rõ sao?" Người được gọi là Anh Tư khinh thường cười nói. Thanh Đế càng thêm lúng túng, thật ra ông ta cũng không ngờ sẽ có tình huống như vậy, nhưng ông ta đã sớm suy nghĩ kỹ càng, nói ra với Anh Tư: "Anh Tư, hút điếu thuốc đi" 

Người đàn ông lắc đầu nói: "Nơi này không thể hút thuốc, nếu không các bảo bối của tôi sẽ bị nghẹt thở" 

"Đúng đúng đúng, thật ra em chưa nghĩ đến điểm này." Thanh Để vỗ trán một cái, thật ra trong lòng đang cực kì xem thường, không phải chỉ là một đám vẹt thôi sao, có gì quý báu đâu chứ 

Người đàn ông khẽ nói: "Cậu không phải chim, làm sao cậu có thể biết được hạnh phúc của loài chim" 

Sắc mặt Thanh Đế hơi xấu hổ, nhưng nghĩ tới việc mình muốn cầu xin đổi phương, lúc này ông ta cũng không suy nghĩ nhiều, cười nói: "Anh Tư, cần gì chứ, đã lâu như vậy rồi" 

"Là vì đã trôi qua lâu rồi nên tôi mới suy nghĩ nhiều như vậy" Anh Tư thản nhiên nói. "Anh Tư không hổ là Anh Tư, nếu không thì sao có thể làm một Điểu Đế chứ." Thanh Để vuốt mông ngựa nói. Mà lúc này, vẹt đột nhiên mở miệng nói chuyện: "Nịnh hót, nịnh hót." Thanh Để hơi tức giận, lúc đầu tâm trạng của ông ta đã không tốt lắm, bây giờ ngay cả một con vẹt cũng nói chuyện với mình như thế, ông ta gần như đã bị chọc cho tức điên. 

Điểu Đế cười nói với vẹt: "Ngoan, cậu ta là em của tôi, không phải nịnh hót, cậu ta còn kém xa nịnh hót" 

Trong lòng Thanh Đế vừa bắt đầu cảm động vì đối phương nói về mình như thế, nhưng khi nghe đến câu sau, sắc mặt ông ta càng khiếp sợ hơn, đây là ý gì? Không phải nói mình ngay cả nịnh hót cũng không bằng chứ? 

Thanh Để biết đối phương đang sỉ nhục mình, nhưng ông ta vẫn giả bộ như chưa nghe thấy gì. 

Điểu Để không tiếp tục nói móc Thanh Để nữa, sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của Thanh Đế, ông ta đã biết đối phương đang gặp khó khăn, nếu không thì sẽ không tới tìm mình. 

"Cậu nói đi, tìm tôi có chuyện gì" Điểu Đế thản nhiên nói, ông ta biết mỗi lần đối phương đến đây chắc chắn là không có chuyện tốt lành gì, cho nên ông ta không có tâm tư để ý tới đối phương. 

Lúc này Thanh Đế mới nói thật, sau khi nghe xong Điểu Để không bình tĩnh được nữa, nếu không chính tai nghe được ông ta sẽ không thể tin đó là sự thật, kết quả này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của ông ta. 

ông ta nghi ngờ có phải đối phương đang lừa dối mình hay không, sắc mặt ông ta trở nên kì quái, cho rằng trong chuyện này chắc chắn có gì mờ ám. 

"Không phải chứ, Hán Thành mà cũng có một cao thủ lợi hại như thế à, cậu còn không xử lý được, đến tìm tôi thì làm được gì" Điểu Đế ngáp một cái, ý trong lời nói của ông ta rất rõ ràng, chính là không muốn giúp chuyện này cho đối phương. 

Thanh Đế cười khan nói: "Anh, anh không thể bỏ mặc em, em biết anh đối xử với em tốt nhất, bây giờ em đã đến thời điểm khó khăn nhất rồi."

Điểu Đế cũng không để ý nhiều như vậy, với ông ta mà nói, mạng sống của đối phương không liên quan gì đến mình, ngược lại ông ta cho rằng đối phương giống như một tên ngốc. 

Thanh Đế cười khổ nói: "Anh, em biết trong lòng anh có thành kiến với em, nhưng vào lúc này, chúng ta nên đoàn kết mới được, không phải gia tộc chúng ta phát triển vì điều đó sao?" 

"Vậy à, bây giờ gia tộc đã phát triển, nên không cần thiết phải đoàn kết"

Điểu Đế nói một câu vả mặt Thanh Đế. 

Đột nhiên trong mắt Thanh Để đảo quanh, ông ta búng tay một cái, sau đó vệ sĩ của ông ta lập tức mang lên một thứ, bởi vì đang đắp một miếng vải đen, nên không thể thấy rõ thứ bên trong rốt cuộc là gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK