Cô biết Thiên Hải Chi Lữ không phải là nơi người bình thường có thể tiến vào, nên vô thức kéo Trần Hiểu Đồng lại, định bảo cô ấy bình tĩnh lại.
Dù sao cô có thể ngắm nhìn một nơi như vậy cũng tốt lắm rồi.
Hơn nữa cô nghe nói, chỉ có mấy người mới được tiến vào Thiên Hải Chi Lữ.
Trần Hiểu Đồng nghĩ đến chuyện mình đã đồng ý với Lý Phàm, giờ cô đã đến đây rồi, tất nhiên không thể rút lui như vậy, nên tiếp tục kéo Cố Họa Y tiến về phía trước.
Cố Họa Y cũng bó tay với Trần Hiểu Đồng rồi.
Cô không ngờ cô ấy lại cố chấp đến thế, nhưng cô cũng không tiện nói gì thêm, mà cùng Trần Hiểu Đồng đi vào Thiên Hải Chi Lữ ngay.
Lúc bước vào Thiên Hải Chi Lữ, Cố Họa Y đã bị cách bài trí ở bên trong thu hút, nơi này giống hệt một cung điện, thiên đường.
Cô rất tò mò không biết cặp đôi mới ở nơi này là ai, chắc chắn bọn họ sẽ rất lãng mạn.
Giờ Trần Hiểu Đồng mới lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lý Phàm.
Lý Phàm nhận được tin nhắn của Trần Hiểu Đồng, thì biết cơ hội để mình biểu diễn đã tới rồi.
Đúng lúc này, ánh đèn bỗng tắt ngúm, phía cuối cung điện xuất hiện một bóng người.
Mới đầu Cố Họa Y còn tưởng là bị cúp điện, nhưng lúc cô nhìn thấy bóng người đó thì càng nhìn càng thấy quen, cảm thấy hơi khó tin, nên vô thức dụi mắt.
Lúc cô nhìn thấy người đi tới, thì không khỏi cảm động đến mức che miệng lại, nếu không tận mắt chứng kiến, cô không dám tin mọi thứ ở trước mắt là thật.
Người tới không phải ai khác, mà chính là Lý Phàm.
Trong lòng Cố Họa Y rất thắc mắc, tại sao Lý Phàm lại xuất hiện ở đây, chuyện này có vẻ không đúng cho lắm, làm cô nhất thời khó hiểu, khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó.
Cố Họa Y đi tới theo bản năng, rồi hỏi Lý Phàm: “Sao lại là anh?”
Lý Phàm cười nói: “Đây là hôn lễ anh cố ý tổ chức vì em, anh muốn bù đắp lại nỗi tiếc nuối năm đó cho em.”
Cố Họa Y nghe xong thì hóa đá tại chỗ, cô không ngờ hôn lễ ở Thiên Hải Chi Lữ lan truyền xôn xao khắp Hán Thành, lại do Lý Phàm đứng sau tổ chức cho mình.
Nếu không chính tai nghe thấy, cô không dám tin đây là sự thật.
Giờ trong lòng Cố Họa Y rất cảm động, cô không ngờ Lý Phàm lại để tâm đến chuyện này như thế.
Lý Phàm thấy Cố Họa Y đã bị cảm động đến phát khóc, mới bắt đầu nghiêm túc: “Em đừng khóc, ở đây em là người đẹp nhất, lại là nữ chính, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta lại tưởng anh bắt nạt em.”
Cố Họa Y bật cười, giờ mới nở nụ cười hạnh phúc.
Trần Hiểu Đồng chứng kiến cảnh tượng này thì trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, không ngờ tình cảm giữa anh Lý Phàm và chị Cố Họa Y lại tốt đến thế.
Trong cung điện, ngoài ban nhạc thì gần như chỉ có Lý Phàm, Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng.
Lý Phàm không muốn chuyện này truyền ra ngoài, mà mục đích của anh là chỉ tạo bất ngờ cho một mình Cố Họa Y.
Cố Họa Y cười nói: “Em không ngờ anh lại là người tổ chức ở Thiên Hải Chi Lữ.”
Lý Phàm khẽ cười, rồi lấy nhẫn kim cương mà mình đã mua ra, vừa khéo lúc này có thể phát huy tác dụng, giờ anh mới chính thức quỳ một chân xuống, rồi ngẩng đầu nhìn Cố Họa Y.
Lần này anh không còn hồ đồ và nhu nhược như trước kia nữa, mà ngược lại rất tự tin
Trước đây anh không thể nào bảo đảm hạnh phúc cho Cố Họa Y, nhưng giờ anh có thể làm được rồi.
“Cô Cố Họa Y, em có đồng ý gả cho anh không?” Giờ Lý Phàm mới lên tiếng hỏi.
Cố Họa Y bĩu môi nói: “Em chẳng đồng ý đâu.”
Lý Phàm ngạc nhiên, nhưng chẳng mấy chốc anh ta cũng lấy lại tinh thần, anh ta tất nhiên là biết vừa nãy Cố Họa Y cố ý đùa giỡn, nhưng giờ cô cũng trở nên nghiêm túc, gật đầu, chủ động đưa tay ra.
Lúc này Lý Phàm mới đeo nhẫn kim cương vào tay Cố Họa Y.
Rồi anh đi tới chỗ ngồi đàn piano.