Hóa ra lúc Lý Phàm thấy Trúc Hoa Nguyệt không ở đó, anh đã cố ý đến quán café mà đối phương thường đến để tìm người, kết quả anh lại không thấy cô ta đâu, trong lòng liền có dự cảm không hay.
Đôi tai anh nhạy bén nghe thấy tiếng hét của Trúc Hoa Nguyệt, sau khi nghe thấy tiếng hét của Trúc Hoa Nguyệt, anh vô thức chạy đến đây, lúc này mới nhìn thấy Trúc Hoa Nguyệt đang bị bao vây.
Khi nhìn thấy tình cảnh như vậy, anh không thể bình tĩnh nổi nữa, bất kể như thế nào anh cũng phải ngăn cản mọi chuyện này lại mới được, nếu không, mọi chuyện nhất định sẽ vượt xa ra khỏi tưởng tượng của anh, nghĩ đến đây, anh bắt đầu ra tay với đám người kia.
Người đàn ông mặc vest không biết Lý Phàm, thấy Lý Phàm dám ngăn cản chuyện này, anh ta khinh thường, chắn trước mặt Lý Phàm, cười một cách xấu xa nói: “Nhóc con, muốn anh hùng cứu mỹ nhân à, nếu đã như vậy, tôi sẽ cho cậu thấy sự lợi hại của tôi.”
Lý Phàm thấy vậy, anh cười nhưng không nói, coi như không có chuyện gì xảy ra, đã đến lúc này rồi mà đối phương còn dám ngăn cản anh, không phải đang tìm chết thì là gì chứ, anh đã nghĩ ra cái giá đắt đỏ nhất cho đối phương rồi.
Anh đánh mạnh một quyền lên người người đàn ông mặc vest, anh ta ngơ ra, nếu không phải tận mắt nhìn thấy anh ta cũng không dám tin là thật.
Anh ta đã luyện tán thủ mấy năm, nhưng ai ngờ được anh ta lại bị đối phương đánh bại một cách dễ dàng đến vậy, tâm trạng anh ta gần như sụp đổ, anh ta chỉ có một suy nghĩ đó chính là khiến Lý Phàm phải trả cái giá nặng nề nhất.
Anh ta đột nhiên ra tay với Lý Phàm, nhưng động tác nhanh nhẹn của anh ta trong mắt Lý Phàm lại như được tua chậm lại, Lý Phàm nhẹ nhàng né sang một bên, giữ cánh tay của đối phương rồi vặn lại.
Người đàn ông mặc vest kêu lên thảm thiết, cánh tay của anh ta bị uốn quanh thành một góc vặn vẹo, anh ta bắt đầu trở nên điên cuồng, kết quả này khiến anh ta vô cùng ngạc nhiên, nếu không phải tận mắt nhìn thấy anh ta cũng không dám tin là thật.
Anh ta chợt ra tay với Lý Phàm, chiêu sau mạnh hơn chiêu trước.
Lý Phàm chỉ muốn đi cứu Trúc Hoa Nguyệt, không muốn dây dưa với đối phương nữa, anh đạp đối phương một cái, người đàn ông mặc vest không kịp phản ứng lại, anh ta nằm úp xuống mặt đất, trông không khác gì một tên khốn.
Lúc thấy Lý Phàm tới, Trúc Hoa Nguyệt như nhìn thấy bạch mã hoàng tử của mình, cô ta biết đối phương sẽ tới cứu mình nên không quá ngạc nhiên về điều này, cô ta vội vẫy tay với Lý Phàm.
Lúc này Lý Phàm mới vội bước tới, bước đến trước mặt Trúc Hoa Nguyệt, anh nói: “Cô không sao chứ.”
Đám đồng bọn của người đàn ông mặc vest thấy Lý Phàm đột nhiên xuất hiện thì đều nhíu mày lại, nhìn Lý Phàm với sắc mặt không chút thiện cảm, nói: “Nhóc con, có phải cậu đang muốn chết hay không, không thấy Long Môn đang hành sự sao?”
Không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc Lý Phàm lại cảm thấy bực bội, khí thế hừng hực, lạnh lùng nói: “Tôi muốn dạy dỗ đám người Long Môn đấy, chết hết đi.”
Mấy gã đàn ông nghe xong đều gần như phát điên, không dám tin vào tai mình, còn có người dám khiêu khích với Long Môn đúng là không biết sống chết.
Nếu đổi thành người khác, nghe thấy tên Long Môn, hẳn là đã trốn càng xa càng tốt, nhưng bọn họ ngạc nhiên khi thấy Lý Phàm vẫn bình chân như vậy sau khi nghe thấy cái tên Long Môn, sự bình tĩnh ấy khiến họ ngạc nhiên cực độ.
Tất cả đều sững sờ, nhìn Lý Phàm, rồi nói: "Rốt cuộc thì mày là kẻ nào mà lại muốn đối đầu với chúng tao.”
Lý Phàm cười nói: "Tao là Lý Phàm."
Nghe tên xong, đám đàn ông đứng xung quanh lại hít một hơi khí lạnh, bọn họ đã nghe đến tên Lý Phàm từ lâu rồi, tên của đối phương đã khiến Long Môn phải nháo nhào, ngay cả Long Hậu cũng phải kiêng kỵ cái tên này.
Bọn họ đều chưa từng gặp mặt, chỉ nghe nói đến danh tiếng của Lý Phàm nên ai cũng ngạc nhiên, bọn họ tự hỏi hôm nay có phải ra khỏi cửa quên xem ngày hay không mà lại gặp phải một tên quái vật có thể khiến cho Long Hậu cũng phải bó tay chịu trói như vậy.
Người đàn ông mặc vest bị Lý Phàm đánh ngã đang lồm cồm bò dậy thì nghe thấy câu trả lời khiến anh ta phải nghi ngờ cái định mệnh này, anh ta trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Phàm, hai con mắt trợn muốn lòi ra ngoài.