Võ Đế đành phải nghiêm túc trở lại, Thanh Đế ở bên cạnh cổ vũ khản cổ cho anh ba: “Anh ba cố lên, em tin anh có thể đánh tên đó chết đi sống lại.”
Lý Phàm cố ý để lộ sơ hở cho Võ Đế, Võ Đế tưởng rằng cơ hội đã đến nên xông lên theo bản năng nhưng ai ngờ lúc ông ta xông lên.
Lý Phàm đột nhiên đá Võ Đế một cước, chiêu này triệt để khiến Võ Đế trở thành trò cười.
Võ Đế hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, ông ta mới là người chơi đùa người khác vậy mà lúc này đây lại trở thành đối tượng bị đùa bỡn.
Võ Đế lúc này đã mất lý trí, điên cuồng đánh đấm về phía Lý Phàm.
Lý Phàm không hề sợ hãi, ngược lại còn vui vẻ, đối phương mất lý trí lại càng dễ đối phó, lẽ hiển nhiên là một con bò điên không bao giờ đánh bại được đấu sĩ.
Nếu Võ Đế biết Lý Phàm xem mình như con bò điên thì chắc hẳn sẽ tức điên người.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Ông không phải là đối thủ của tôi, tôi đề nghị ông nên ngừng tay và mau chóng cút khỏi nơi này.
Võ Đế thấy Lý Phàm bực dọc xua tay thì trong lòng càng không nuốt trôi cục tức này, ngược lại ông ta còn nghĩ rằng đối phương sợ mình nên mới muốn mình rời đi.
Nhưng tiếp theo là ông ta không sao bình tĩnh được nữa, mãi đến khi Lý Phàm đánh ông ta thì ông ta mới biết suy nghĩ của mình đúng là viển vông.
Trước sự kinh ngạc của Thanh Đế và ngài Võ, Võ Đế bất ngờ bị đá bay ra ngoài.
Ngài Võ dụi dụi mắt, ông ta đột nhiên phát giác, nịnh bợ anh chàng Lý Phàm này không phải là hạ sách.
Còn Thanh Đế lúc này cũng khiếp sợ y chang, ông ta biết có điều gì đó không ổn, vì vậy đã bỏ chạy từ thuở nào rồi.
Lý Phàm không thèm ngó ngàng đến Thanh Đế, mặc kệ cho ông ta chạy, còn mình chậm rãi tiến về phía Võ Đế, Võ Đế nhìn thấy Lý Phàm đi về phía mình như vậy thì trong lòng chỉ biết hoảng sợ.
Đối phương mạnh vượt xa tưởng tượng của ông ta, không sợ mới la.
Lý Phàm nói với Võ Đế: “Ông có cơ hội tốt như vậy sao phải làm loại chuyện này chứ?”
Võ Đế đang chửi thề trong lòng, nếu biết sẽ có kết quả như vậy thì còn lâu ông ta mới làm ra chuyện ngu xuẩn thế này.
Khỏi nói cũng biết bây giờ ông ta đang hối hận cỡ nào.
“Cậu Lý, tôi sai rồi, tôi không dám như vậy nữa, xin cậu hãy tha cho tôi một mạng đi mà.” Võ Đế vội vội vàng vàng cầu xin.
Ngài Võ bắt đầu bội phục Lý Phàm một chút rồi, chỉ một mình anh mà cũng có thể khiến cho ba người trong Ngũ Đế quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Ông ta mà có được đãi ngộ như vậy thì có chết cũng đáng.
Lý Phàm cười: “Bây giờ mới biết sợ à, sao lúc trước không sợ?”
“Cậu Lý, tôi thừa nhận là trong chuyện này tôi không có mặt mũi nào mà nhìn cậu nhưng tôi thề, sau này sẽ không gây phiền phức cho cậu nữa.” Võ Đế vội vàng cam đoan.
Lý Phàm không nhìn ngài Võ, cũng không muốn làm cho đối phương khó xử, xem ra trò anh hát tôi bè này là do một mình ông ta tự biên tự diễn nên anh lạnh lùng nhìn Võ Đế, nói: “Muốn tôi thả ông đi à, tôi thấy ông đang nằm mơ giữa ban ngày rồi, sao tôi có thể thả ông đi chứ?”
Võ Đế bắt đầu cảm thấy không ổn, sau khi nhìn thấy ánh mắt của người kia, ông ta giật mình một cái, nói: “Phải làm sao thì cậu mới thả tôi đi, nếu cậu chịu thả tôi thì tôi cam đoan sẽ không tới tìm cậu gây rắc rối nữa.”
“Không cần, thả ông đi cũng được, chỉ cần bẻ gãy đôi tay của ông là xong.” Lý Phàm thản nhiên nói.
Võ Đế chết trân tại chỗ, kết quả này quá sức kinh ngạc, ông ta vội vàng lắc đầu, sợ muốn khóc: “Cậu Lý, cầu xin cậu thả tôi đi mà, cậu mà bẻ gãy một tay của tôi thì tôi sẽ mất tư cách tranh giành vị trí người thừa kế của nhà họ Đế.”
Ông ta biết đôi tay này quan trọng như thế nào đối với mình, nếu đối phương muốn bẻ gãy nó, thì ông ta sẽ sụp đổ, ông ta không ngờ đối phương lại nói như vậy, kết quả này khiến bản thân ông ta vô cùng bất ngờ.
Lý Phàm tức giận liếc ông ta nói: “Được rồi, đừng ở đây nói những lời vô dụng nữa, tôi chỉ muốn nói cho ông biết rằng muốn tôi thả ông đi là chuyện tuyệt đối không thể.”
Võ Đế hít sâu một hơi, ông ta kinh ngạc quá mức đối với kết quả này, nếu không chính tai nghe thấy thì ông ta không dám tin đây là thật.
“Cậu Lý ơi, tôi biết sai rồi, tôi không dám nữa đâu.” Võ Đế cầu xin tha thứ, khóc gần như không ra nước mắt, không nói cũng biết trong lòng ông ta đang hối hận nhường nào.