“Xong đời, phí khám chữa bệnh của thần y Hầu cực kỳ đắt.”
“Tôi nghe nói ít nhất cũng là mấy tỷ.”
“Nói xàm, ít nhất là mấy chục tỷ mới đúng.”
“…”
Sau khi Lý Phàm nghe được mấy lời bàn tán của đám bà con nhà họ Cố, anh bỗng phát hiện bọn không ai muốn bỏ tiền ra.
Lý Phàm cười châm chọc nói: “Nhìn dáng vẻ của các người chắc là không muốn bỏ tiền ra chứ gì?”
Đám bà con nhà họ Cố đều liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không biết nên nói gì.
Cố Thiệu Dũng cau mày nói: “Người giúp đỡ nhà họ Cố chúng ta kia hẳn là có mối thù không đội trời chung với nhà chúng ta.
Nhà họ Cố làm gì có nhiều tiền như vậy chứ.”
Vì gia thế của nhà họ Cố không được như xưa, vài tỷ đã là số tiền cực lớn với bọn họ. Nếu đúng là mấy chục tỷ bọn họ thật sự không thể lấy ra được.
Cố Họa Y lên tiếng: “Thần y Hầu, ông cứ nói bao nhiêu tiền tôi sẽ trả.”
Hầu Đức Dương lau mồ hôi lạnh, làm sao anh ta có thể để phu nhân của thiếu chủ Long môn trả tiền được. Anh ta vội vàng khoát tay nói: “Thật ra ông lớn kia đã trả trước tiền khám chữa bệnh lần này cho tôi rồi, không cần phiền đến cô Cố.”
Mọi người nghe vậy thì thở hắt ra. Bọn họ đều lo lắng phí khám chữa bệnh quá đắt, lúc này mọi người đã hoàn toàn yên tâm.
Cố Thiệu Dũng buồn phiền nói: “Nhà họ Cố chúng ta quen được một nhân vật có tiếng tăm như vậy khi nào chứ?”
Mọi người đều lắc đầu không hiểu. Bọn họ đều nghĩ hẳn là có nguyên nhân gì đó. Nên nhất thời cũng không có ai suy nghĩ nhiều.
Sau khi Hầu Đức Dương rời đi, Lý Phàm lặng lẽ chuyển khoản cho anh ta. Dù sau cứ mãi hưởng lợi của đối phương mà không trả tiền thì cũng không phải cách.
Lúc này đám người Cố Thiệu Dũng mới đi vào thăm ông cụ Cố. Cố Thiệu Dũng xoa tay nói: “Ba không sao chứ? Tài chữa bệnh của thần y Hầu đúng là quá cao siêu.”
Cố Thiệu Dũng là người không biết xấu hổ, cho tới bây giờ ông ta vẫn không xem lại vấn đề của bản thân, cứ luôn cảm thấy mình rất hoàn hảo.
Sau khi ông cụ Cố nghe mấy lời này sắc mặt trở nên lạnh lẽo. Ông cụ rất căm tức Cố Thiệu Dũng, nhất là khi ông nhìn thấy Cố Thiệu Dũng giật lấy di chúc của mình, rõ ràng là Cố Thiệu Dũng quá coi thường ý kiến của ông cụ.
Ông cụ Cố lạnh lùng nói: “Mấy ngày nay con đừng đến làm phiền ba.”
Cố Thiệu Dũng cực kỳ lúng túng. Ông ta biết chắc chắn trong lòng ông cụ Cố vẫn còn đang giận ông ta. Nếu ông cụ không còn, có lẽ ông ta mới có thể nhảy nhót được.
Nhưng ông cụ Cố vẫn bình yên vô sự, nên ông ta chẳng dám nhảy nhót.
“Ba à, ba đừng tức giận. Tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe. Con chỉ là đùa tí thôi.” Cố Thiệu Dũng cười khan nói.
Cố Thiệu Phong cũng hùa theo: “Đúng đấy, ba đừng vì việc này mà tức giận hại thân.”