Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Phàm quay đầu nhìn Trương Đức Võ đang ngẩn người cười nói: “Xem ra ông đang lừa tôi.”

Trương Đức Võ bắt đầu đau đầu, ông xoa trán, cực kỳ ngạc nhiên với kết quả này, nếu không tận mắt chứng kiến, anh sẽ không tin những gì đang diễn ra trước mắt là thật.

Ông không ngờ bên trong chẳng có một bóng người, làm ông không khỏi tê da đầu, chợt có dự cảm không lành, ông nghi ngờ Long Hậu đã lừa ông.

Hoặc ông tìm sai nhà, ông lau mồ hôi lạnh, bảo Lý Phàm đợi một lát, rồi bắt đầu tìm kiếm mấy căn nhà khác.

Lý Phàm không hiểu Trương Đức Võ đang làm gì, thấy hình như ông ta không có lòng thù địch, nên không lo lắng nữa, Trương Đức Võ không khỏi đau đầu nói: “Quái lạ, chuyện gì thế này, sao lại không có?”

“Rốt cuộc ông định làm gì?” Lý Phàm cũng mất kiên nhẫn, nhíu mày hỏi.

Trương Đức Võ vô tội nói: “Quả thật tôi đã nghe Long Hậu nói ở chỗ này, chẳng lẽ đã xảy ra vấn đề gì ư?”

“Tôi thấy Long Hậu đã lừa ông rồi.” Lý Phàm lạnh nhạt nói, anh nghi ngờ nhất định một trong hai người Long Hậu và Trương Đức Võ đang nói dối.

Tất nhiên, anh loại trừ Trương Đức Võ trước, anh nghĩ ông ta không cần phải bày ra cục diện lớn như thế, chắc chắn trong chuyện này có vấn đề.

Nhưng Long Hậu thì anh không chắc chắn cho lắm, Lý Phàm không tin bà ta là hạng người đó, nên nhất thời không biết phải nghĩ thế nào, chắc chắn giữa hai người này có một người xảy ra vấn đề.

Trương Đức Võ thở dài: “Cái đó, nếu không thì để tôi quay về hỏi Long Hậu đã.”

“Được.” Lý Phàm gật đầu, không hề níu giữ Trương Đức Võ, anh để ông ta đi là vì ông ta vẫn còn tác dụng.

Lúc Trương Đức Võ quay về xe, thì chợt nhận ra rõ ràng thuộc hạ của mình đang nhìn mình bằng ánh mắt hơi khác thường, ông có dự cảm không lành, nhíu mày nhìn bọn họ nói: “Ánh mắt này của các cậu là sao, các cậu đang làm trò gì đấy?”

Mấy tên thuộc hạ cười khẩy với Trương Đức Võ: “Anh Trương, anh đừng giả vờ nữa, chúng tôi mới nhìn thấy rồi, anh đã phản bội Long Hậu.”

“Cậu nói bậy bạ gì đó?” Trương Đức Võ bắt đầu giả ngốc quát: “Nếu các cậu còn dám ăn nói bậy bạ thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Mấy người đó nghe vậy thì cười khinh bỉ, nghĩ rằng chắc chắn đầu óc Trương Đức Võ bị chập mạch rồi, nên khinh thường nói: “Anh Trương, Long Hậu đã nhìn ra anh hơi kỳ lạ, nên cố ý bảo chúng tôi canh chừng anh.”

Đồng thời tài xế đã bắt đầu khởi động xe, khi chưa hỏi qua ý kiến của Trương Đức Võ.

Trương Đức Võ biến sắc, ông đã tưởng tượng ra lát nữa mình đi gặp Long Hậu sẽ có kết cục gì, nên nhất thời không dám nghĩ tiếp nữa, ông hít sâu một hơi, dự cảm không lành trong lòng ngày càng mãnh liệt.

Lúc này Trương Đức Võ mới sốt sắng nói: “Các vị đại ca, nể tình tôi đối tốt với các cậu như vậy, không bằng các cậu cứ xem như chưa nhìn thấy gì cả, sau khi chuyện thành công, tôi sẽ chia hết tiền trên người cho các cậu.”

Mấy tên thuộc hạ của Trương Đức Võ chế giễu: “Anh Trương, anh đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, Long Hậu nói rồi, một khi phát hiện ra anh có ý đồ phản bội, bà ấy sẽ cho mấy anh em chúng tôi mỗi người 300 tỷ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK