Nếu ánh mắt có thể giết người, anh ta chắc chắn sẽ giết chết đối phương.
Cậu cả nhà họ Vương vẻ mặt nghiêm túc nói: "Được rồi, trò đùa nên kết thúc rồi."
Đồng thời anh ta mỉm cười ra dấu tay ra hiệu mời Lý Phàm.
Lý Phàm khẽ gật đầu, rồi mới đi theo cậu cả nhà họ Vương tới biệt thự số 001.
Trương Đức Võ cảm thấy mọi việc cứ như nằm mơ, tất cả diễn ra quá nhanh rồi.
Lúc này ông cụ nhà họ Vương đang ở cổng chờ đợi, vừa nhìn thấy Lý Phàm, ông ta hơi sững sờ, gương mặt hồ hởi lập tức trầm xuống. Ông ta còn tưởng là nhân vật lớn gì, hóa ra lại là một thằng nhóc bắt mũi chưa sạch.
"Sao chỉ có hai người bọn họ? Còn có người khác không?" Nói ra lời này, có nghĩa ông cụ nhà họ Vương không có hứng thú với Lý Phàm, cũng không thừa nhận Lý Phàm là nhân vật lớn mà Sở Trung Thiên đã nhắc đến.
Cậu cả nhà họ Vương lắc đầu.
Ông cụ nhà họ Vương dò hỏi: "Hai vị, hai người và Sở Trung Thiên có quan hệ như thế nào?"
"Tôi là bạn của Sở Trung Thiên." Lý Phàm cười nói.
Nghe vậy, ông cụ nhà họ Vương lập tức cười mỉa, giễu cợt: "Ha ha, tên nhóc nhà cậu quá phách lối rồi, cậu nói cậu là bạn của Sở Trung Thiên, cậu có bằng chứng gì không, quan trọng là cậu phải đưa ra được chứng cứ, nếu không đưa ra được thì bớt tỏ vẻ với tôi đi."
Lý Phàm cười nói: "Ông tin hay không là việc của ông, lần này tôi tới tìm ông là cần một món đồ."
"Muốn đồ gì?" Ông cụ nhà họ Vương tức giận bật cười, kìm nén cơn giận của mình, nói.
Lý Phàm thản nhiên nói: "Một cái chìa khóa, tôi nghe nói ông đã lấy từ ngôi chùa một cái chìa khóa."
"Tại sao tôi phải nói với cậu chứ?" Ông cụ nhà họ Vương bĩu môi, nói.
Nghe vậy, Lý Phàm cảm thấy rất buồn cười, nói: "Ông không nói cho tôi cũng không quan trọng, nhưng tôi nhất định phải lấy được chìa khóa này.”
Sắc mặt ông cụ nhà họ Vương lập tức tái đi, trước nay, chưa từng có ai dám nói với ông ta như vậy, ông ta phẫn nộ quát: "Đuổi cậu ta đi cho tôi."
Cậu cả nhà họ Vương vội khuyên can: "Ông nội, nói không chừng cậu ta thật là bạn của Sở Trung Thiên thì sao?"
"Dáng vẻ cậu ta làm sao có thể là bạn của Sở Trung Thiên chứ, ông thấy cháu suy nghĩ nhiều quá rồi." Ông cụ nhà họ Vương nhìn Lý Phàm, vẻ mặt khinh bỉ.
Đúng lúc này, ngài Võ đi ra ngoài, vừa nhìn thấy ông ta, ánh mắt ông cụ nhà họ Vương lập tức sáng lên, ông cụ nhà họ Vương rất quen thuộc ngài Võ, nên vội vàng chạy tới nghênh đón ông ta.
Chủ yếu ông cụ nhà họ Vương biết ngài Võ là người bên cạnh Sở Trung Thiên, nên ông ta muốn tỏ ra khách sáo một chút, ngộ nhỡ ngài Võ nói xấu ông ta với Sở Trung Thiên thì phiền phức rồi.
Ngài Võ hừ một tiếng: "Đừng có làm ra vẻ đó với tôi."
Sắc mặt ông cụ nhà họ Vương trở nên hết sức khó coi, ông ta cảm thấy rất mất mặt, đành lảng sang chuyện khác: "Ngài Võ, sao nhân vật lớn mà ngài Thiên nhắc tới còn chưa đến, chẳng lẽ là ngài Võ ngài sao?"
Nghe vậy, ngài Võ cười gằn: "Có phải đầu óc ông bị rút gân không, nhân vật lớn mà ngài Thiên nói đến đang đứng trước mặt ông đấy."
Ông cụ nhà họ Vương cảm thấy khó hiểu, ông ta day day cái trán, không biết chuyện gì đang xảy ra, ông ta không khỏi liếc nhìn Lý Phàm, có dự cảm không tốt.
Ông cụ nhà họ Vương thầm có dự cảm xấu. Nhân vật lớn mà ngài Võ nói tới chắc không phải là người thanh niên trước mặt này chứ? Ông ta bỗng ngây người, không biết nên làm thế nào mới đúng.
Khi biết được tin này, ông ta cảm thấy choáng váng, cảm giác sự thật khác xa mình tưởng tượng.
Ngài Võ cười lạnh nói: "Cậu ấy chính là cậu Lý, chuyện này không cần tôi phải nói cho ông chứ nhỉ?"
Ông cụ nhà họ Vương lau mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng hoảng hốt, vội nói với Lý Phàm: "Cậu Lý, tôi sai rồi, tôi không ngờ là cậu."