Ai ngờ chủ trì lại im lặng, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười khinh thường, Lý Phàm thấy thái độ của ông ta thì ít nhiều gì cũng hiểu rõ, anh cũng không ngốc, nên có thể nhìn ra chủ trì này đang rảnh rỗi gây sự.
Đã như vậy anh sẽ không ngại lấy cứng đối cứng, để xem ông ta định giở trò gì với anh.
Ngoài mặt chủ trì ra vẻ bình thản ung dung nói: “Hai vị, tôi không muốn ra tay đánh nhau, nếu hai người còn không chịu đi, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Lý Phàm nghe thấy lời nói giả dối của ông ta thì không khỏi sửng sốt, lão già này thật dối trá, nói một đằng làm một nẻo.
Nhưng Lý Phàm xem thường nhất là hạng người này, ví dụ kiểu người ngoài mặt thì lịch sự nhã nhặn, nhưng thực chất lại là kẻ bại hoại, tất nhiên, chủ trì này cũng nằm trong số đó.
Lý Phàm cười nói: “Nếu đã như thế thì chúng tôi cũng không ngại giao đấu, nếu tôi thắng, ông phải nói cho tôi biết, thế nào?”
Thật ra anh đang nể mặt ông ta, bằng không anh đã sớm không nói câu nào mà ra tay đánh nhau rồi, cần gì phải nói nhảm nhiều với ông ta.
Lúc này chủ trì mới hừ lạnh: “Được, chàng trai trẻ, cậu rất can đảm, nhưng tôi sẽ cho cậu mở mang tầm mắt về sự lợi hại của tôi.”
Lý Phàm thấy giờ này mà ông ta vẫn còn ra vẻ thì mỉm cười, giữa người với người nên thành thật một chút được không, anh ngoắc ngón tay, ra hiệu ông ta hãy xuất chiêu.
Sắc mặt chủ trì ảm đạm, như đang bị khiêu khích, trước giờ đều là ông đi gây sự với người khác, làm gì có ai dám tới đây gây sự với ông?
Nên ông rất nổi nóng, sử dụng chiêu “Nhất Dương Chỉ’ của mình theo bản năng.
Ông tin rằng không người bình thường nào có thể tiếp nổi chiêu này của ông, vì nó có thể làm cho đối phương biết khó mà rút lui.
Nhưng tiếp theo ông không thể nào bình tĩnh lại được, nếu không tận mắt chứng kiến, ông không dám tin chuyện này là thật, Lý Phàm không những không bị gì, mà ngược lại còn tươi cười nhìn ông.
“Chuyện gì thế này?” Chủ trì cực kỳ ngạc nhiên.
Ông tưởng một chiêu của mình có thể giết chết Lý Phàm trong tích tắc, ai ngờ anh lại có thể ngăn cản được, lần này ông đã mất bình tĩnh, nếu không nhìn thấy ngay trước mắt, ông sẽ không tin đây là sự thật.
Ông hít sâu một hơi, vô cùng kinh ngạc về thực lực mà Lý Phàm đã thể hiện.
“Sao cậu lại mạnh đến thế?” Chủ trì kinh ngạc thốt lên.
Lý Phàm thấy dáng vẻ của ông ta thì nhất thời mỉm cười không nói gì, ông ta tưởng mình là chủ trì nơi này thì không ai có thể làm gì được à, nhưng ông ta đâu biết đến câu núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi ắt có người giỏi hơn.
Trương Đức Võ thấy chủ trì bị dạy cho một bài học thì bật cười ha hả ngay, đây chính là kết quả mà ông mong muốn, ông cười chế giễu mỉa mai chủ trì: “Lão già kia, chẳng phải ông rất lợi hại à, sao không ngông cuồng nữa đi, dù ông ngông cuồng đến đâu cũng không bằng cậu Lý.”
Sau khi thấy chủ trì thất bại thì trong lòng ông vô cùng hả hê, đây chính là kết quả mà ông mong muốn, ông cố ý muốn nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của đối phương.
Chủ trì cực kỳ tức giận, ông định nổi nóng nhưng cuối cùng lại nhẫn nhịn, vì ông biết giờ mình không được bùng lửa giận, mà phải học cách nhẫn nhịn mới được.
Chủ trì lại bắt đầu dốc hết sức, Lý Phàm thấy ông ta nổi lên sát khí thì không nhiều lời với ông ta nữa, mà vung tay đấm vào người chủ trì.
Mặc dù chủ trì là người ra tay trước, nhưng nắm đấm của Lý Phàm lại theo sát phía sau, nên chủ trì gần như không kịp phòng bị.
Cả người chủ trì lùi về sau mấy bước, tràn đầy khiếp sợ nhìn Lý Phàm, không dám tin đây là sức mạnh do con người nắm giữ.
“Cậu là cao thủ nội ngoại gia?” Đúng lúc này, chủ trì bỗng kinh ngạc thốt lên.
Ông biết cao thủ ngoại gia nhiều vô kể, còn nội gia thì phân tán ở khắp nơi trên thế giới, nhưng muốn tu luyện thành nội ngoại gia thì khó khăn đến cỡ nào, huống chi là có thể tinh thông.
Nhưng Lý Phàm lại làm được, ông không khỏi hơi khiếp sợ, anh mới bây lớn chứ, còn ông sắp gần đất xa trời rồi, thế mà không bằng Lý Phàm, ông không khỏi lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Lý Phàm thấy ông ta mặc cảm tự ti thì chế giễu: “Xem ra ông cũng khá lắm, cũng là một cao thủ.”
Mặc dù đây là lời khen, nhưng chủ trì có nghe thế nào cũng cảm thấy câu nói của Lý Phàm mang theo gai nhọn, làm ông rất chán nản.