Cố Hoạ Y nhìn thấy nhiều người bắt đầu tặng quà như vậy thì không nhịn được nói: “Các vị, tôi chỉ tới đây để hợp tác, thực ra mọi người không cần phải… tặng quà cho tôi.”
Những người khác cười nói: “Tổng giám đốc Cố, không phải từ chuyện hợp tác mà chúng tôi tặng quà cho cô, chẳng qua chúng tôi chỉ muốn làm quen với Tổng giám đốc Cố mà thôi.”
Cố Hoạ Y khẽ nhíu mày, làm quen còn không đơn giản, tặng quà như thế này để làm quen cũng thật quá đặc biệt rồi. Trong thoáng chốc cô không biết nên làm thế nào cho phải.
“Yên tâm đi, quà tặng của mọi người tôi sẽ nhận.” Cố Hoạ Y bất đắc dĩ thu vào.
Mà lúc này, cậu Văn cũng tiến lên, không quên nịnh bợ Cố Hoạ Y. Quà tặng của anh ta là đặc biệt nhất, trực tiếp tặng hoa tươi.
Cố Hoạ Y nhìn thấy có người tặng hoa cho mình, nụ cười của cô lập tức cứng lại. Cô đã có chồng, hơn nữa người tặng hoa còn là một tên đàn ông xa lạ, làm sao cô có thể nhận được đây.
“Thật ngại quá, quà này tôi không thể nhận, tôi đã có chồng.” Cố Hoạ Y từ chối.
Lời Cố Hoạ Y vừa rơi xuống, tất cả mọi người đang có mặt ở hiện trường đều tan nát cõi lòng. Bọn họ không nghĩ tới Cố Hoạ Y vậy mà lại đã có chồng.
Nếu không phải chính tai nghe được, bọn họ còn không tin đây là sự thật.
Cậu Văn sững sờ tại chỗ, lập tức giống như bị sét đánh, một lúc lâu chưa lấy lại tinh thần.
Cố Hoạ Y đẹp như thế, hơn nữa còn là Tổng giám đốc của tập đoàn Hoạ Vân Y, nói không chừng chồng của người ta rất lợi hại, cũng có thể địa vị vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.
Cậu Văn không thể không rút lui, bỏ qua xúc động và ý nghĩ muốn theo đuổi Cố Hoạ Y, trong phút chốc anh ta chuyển ánh mắt về phía Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt.
Từ kinh nghiệm tung hoành tình trường của bản thân, anh ta kết luận chắc chắn là Trúc Hoa Nguyệt và Trần Hiểu Đồng còn độc thân. Mà anh ta nghĩ như vậy chủ yếu là dựa vào trực giác của chính mình.
Trực giác nói với anh ta, Trúc Hoa Nguyệt và Trần Hiểu Đồng chắc chắn là độc thân, cho nên lúc này anh ta mới dời mắt nhìn về phía Trúc Hoa Nguyệt và Trần Hiểu Đồng.
Sau đó cậu Văn cầm hoa tươi đi về phía hai người bọn họ.
Cảnh tượng vừa rồi cả hai cô gái đều nhìn rõ mồn một, ngay cả khi bọn họ có hứng thú với cậu Văn thì vừa rồi khi anh ta tặng hoa cho Cố Hoạ Y, chút hảo cảm đó cũng đã bị mài mòn hết sạch.
Hai người cho rằng cậu Văn là một công tử đào hoa, ấn tượng đối với anh ta thấp đến cực điểm.
Cậu Văn xoa xoa hai tay nói: “Hai người đẹp, hoa tươi này rất thích hợp với các cô. Các cô không ngại khi nhận lấy bó hoa này chứ?”
“Thật ngại quá, chúng tôi sẽ không nhận.” Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt nói.
Lúc này cậu Văn mới phát giác được mình đã phạm phải một sai lầm lớn, đối phương có hai người mà anh ta chỉ có một bó hoa. Anh ta suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn hạ thấp người nói với Trần Hiểu Đồng.
Vừa nãy chịu thua thiệt lớn ở trong tay Trúc Hoa Nguyệt khiến anh ta không biết phải làm sao, nếu như lại trêu chọc Trúc Hoa Nguyệt, mặt mũi của anh ta sẽ hoàn toàn mất sạch.
“Người đẹp, cô nhìn một chút xem bên trong hoa này có cái gì?” Cậu Văn cố ý tỏ ra bí ẩn nói.
Cậu Văn đã phán đoán rồi, anh ta cho rằng sau khi đối phương nhìn thấy bên trong hoa tươi chắc chắn sẽ kinh ngạc, sau khi nghĩ đến đây trong lòng anh ta miễn bàn có bao nhiêu kích động.
Nhưng mà giây tiếp theo, anh ta không thể bình tĩnh, Trần Hiểu Đồng chỉ nhìn thoáng qua thì đã trực tiếp thu hồi ánh mắt, không nói một câu.
Vẻ mặt của cậu Văn vô cùng xấu hổ, tốt xấu gì đối phương phối hợp với mình một chút cũng được, anh ta suy nghĩ một chút, cuối cùng từ trong đống hoa tươi lấy ra một cái nhẫn kim cương, nói: “Người đẹp, chiếc nhẫn kim cương này thuộc về em.”
Trần Hiểu Đồng thản nhiên nói: “Ngại quá, tôi không thích.”
Khóe miệng cậu Văn hơi run rẩy, những vật phát sáng gì đó đều rất có lực hấp dẫn đối với phụ nữ, nhưng mà đối phương lại nói không thích, anh ta sao mà nghe không hiểu ý tứ trong đó chứ, đây rõ ràng là biến tướng từ chối mình.